Kyubi đi cùng Taaroutachi xuống tập hóa dưới đồi, giữa đường hai người chẳng nói thêm gì nữa. Taroutachi sợ mình nói quá nhiều sẽ làm cho người bên cạnh phát hiện, còn Kyubi cô kiệm lời, trước giờ cô không nói câu nào làm việc, nên vì vậy đó là thói quen của cô. Kyubi đến tập hóa mua thêm dây cước buộc diều, keo dán và chút các vật phụ kiện linh tinh khác. Kyubi có thể sẽ làm một con diều nhỏ, và chỉ thả một mình cho chơi. Bỗng bên tai vang lên vài tiếng loạng choảng của đồ muốn vỡ. Kyubi xoay người nhìn Taroutachi đang gặp khó khắn với thể hình của mình, anh rất cẩn thận nhưng chiều cao và dáng người vạm vỡ của anh không cho phép anh vào không gian nhỏ hẹp như ở một cửa hàng tập hóa bé.
Trước mắt nhìn thấy một bình búp bê lật đật sắp ngã xuống, Kyubi vội với tay giữ nó lại, tránh ra khỏi đường dây đổ vỡ kia, rồi im lặng nhìn anh. Taroutachi có vẻ rất ngại, anh gãi đầu xoay mặt đi nơi khác, nhưng Kyubi nhìn thấy đôi tai anh đỏ ửng phản bội anh từ phía sau. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, đễ vỗ nhẹ vào vai anh, xếp giúp anh các đồ đạc anh làm ngã và có khả năng làm ngã thêm khi anh cố ý ngồi xuống hay cuối xuống lúc nào đụng một thứ gì đó. Taroutachi chỉ nhìn cô, rồi cúi đầu, như một đứa con nít, nhưng cứ nghĩ đến một soái ca đứng trước mặt bạn, chưng cái vẻ mặt "anh biết sai rồi" ra trước mặt, điệu dáng rất trẻ con thì bạn nói gì? Đương nhiên sẽ thoát tim ra ngoài và xoa nhẹ đầu anh mỉm cười "không sao đâu". Nhưng suy nghĩ lại, con gái cũng có giá chứ nhỉ? Trai thả thính cứ bắt theo sao? Không được, không được. Mà với lại, EQ thấp có tội không? Đương nhiên không có, vì vậy Kyubi không để ý đến tình cảnh đó, hoặc suy nghĩ quá nhiều như một đoạn ngôn tình nào đó của mấy chị em. Khi cô doạn dẹp giúp anh xong phần dưới kệ đựng đồ, Taroutachi vội cùng cô dọn những phần trên mà cô không với tới, mặt anh hiện tại đỏ như gất, ánh mắt đen đã thoáng qua chút buồn.
Kyubi không nói quá nhiều, xoay người chọn lựa đồ mình, cô có nhã hứng muốn giúp anh một chút nhưng bị từ chối. Kyubi nhún vai nhìn Taroutachi loay hoay trong một không gian chật hẹp liền mở miệng lần nữa.
"Để tôi giúp anh"
"...À, không cần..."
Taroutachi ngại chín mặt, vì anh từ nguyên gốc là thanh kiếm được tế cho vị thần, vì vậy đã quá lâu rồi cơ thể biến thành người cũng giữ nguyên gốc của nó, Taroutachi có thể muốn giữ hình tượng đẹp trong mắt người đối diện, nhưng có lẽ thân thể của anh không cho phép.
Kyubi đứng một bên dừng động tác tìm đồ, nhìn sang Taroutachi, ánh mắt anh cục xuống đến tội nghiệp. Cô cuối cùng vẫn mặt dày một lần nữa, đi đến chỗ anh, nhìn vào tờ giấy, những vậy dụng anh cần cô có thể lấy được trừ mảnh vải trên kệ cao kia. Cô thở dài, đi chọn tất cả những vật dụng cho anh, trừ mảnh vải, cô bước đến nhìn một chút, Taroutachi vẫn nhìn cô ngẩn người từ nảy đến giờ, khi bắt gặp ánh mắt của cô anh lại cười gượng một chút.
"Có vẻ như thân hình nhỏ bé thì tốt hơn nhỉ?"
"Anh nói gì vậy?"
Kyubi nghiên đầu nhìn anh, rồi nhìn lên mảnh vải trên kệ cao nhất.
"Taroutachi, anh biết Saniwa chọn anh để biến thành người vì nguyên nhân gì không?"
Taroutachi nhìn cô dưới đôi mắt bất ngờ rồi lắc đầu. Kyubi thở dài lại mỉm cười, nói tiếp.
"Saniwa chọn những thanh kiếm lớn có sức mạnh che chắn động đội, và sát thương cao. So với những thanh kiếm nhỏ, những thanh kiếm như bả đao, đại đao, hoặc thanh kiếm lớn luôn có sức mạnh lớn hơn, và độ bền luôn nắm hàng đầu của xếp loại thể chất. Vậy nên Taroutachi, có thể giúp tôi một chút không?"
"...À được...Chuyện gì?"
Taroutachi đến gần Kyubi, cô ngẩn đầu chỉ tay về tấm lụa lớn trước mặt. Cô muốn anh lấy nó, Taroutachi cũng hiểu ý vươn tay lấy dễ dàng, hơn cả Kyubi khi cô kiễng gót chân vẫn không thể với tới.
Taorutachi nắm lấy mảnh vải nhìn nó một chút không biết anh đang nghĩ gì, lát sau lại quay sang nhìn cô, nhẹ mỉm cười, gật đầu. Kyubi không hiểu anh, cô nhún vai xoay người đến quầy tính tiền. Taroutachi đi phía sau cô, sau khi rời khỏi tiệm cô đưa gói đồ cho Taroutachi, anh vẫn ngốc như vậy như cô không chớp mắt, Kyubi thở dài.
"Tất cả mọi thứ là đồ của anh, từ đầu tới giờ hình như anh chưa mua cái gì ngoại trừ mảnh vải?"
Taroutachi nhìn tay mình lại cười ngượng nhìn Kyubi, nhận lấy đồ trên tay cô. Kyubi nhìn anh xoay người đi, anh cũng đuổi theo.
"Taroutachi, lần sau nếu anh ngại về chiều cao của mình thì ghi những vật cần mua trên giấy, rồi đưa cho quầy, họ sẽ giúp anh tốt hơn"
"Cảm ơn"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Kyubi trở về phòng mình chậm chạp nghe tiếng ồn phía sau nhà, cô xoay người đến chủ nhân tiếng ồn, lại dừng lại nhìn mấy đứa nhỏ đang ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa. Nhìn hoàn cảnh này cô luống cuống không biết làm sao, bèn đi tới xoa đầu một đứa bé tóc hồng, nhẹ giọng an ủi.
"Em bị làm sao vậy?"
"Kyubi-chan, Gokotai bị bay rồi"
"Hả?"
Kyubi bắt đầu đổ hắc tuyến, tiếng thúc thít của nhóc ngăn luôn lời nói, cô không nghe được gì. Cái gì bay? Vấn đề là tại sao đám nhóc này lại tập trung sau lưng phòng cô, Kyubi liếc mắt nhìn những thanh gỗ. Cô bắt đầu thấy bất an, cô xoay người quay lại phòng, đúng lúc đó Hasebe bước đến, Kyubi dường như hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô nhìn anh, Hasebe vội chạy lại đứa nhóc tóc hồng kia dỗ cho đứa trẻ nín, rồi đứng dậy nắm tay cô kéo ra một góc.
"Kyubi, anh xin lỗi. Nhưng con diều của em đã kéo Gokotai bay mất rồi"
"...Hướng nào?"
"Akita Toushirou nói về hướng ngọn núi kia, một số người đã đi tìm nhưng chưa biết tung tích"
Kyubi nhìn hướng tay Hasebe chỉ đế, cô cau mày, xoay người vào phòng.
"Cảm ơn anh Hasebe, khi
nào họ quay lại giúp tôi thông báo là được"
"...Kyubi...em..."
Hasebe chưa kịp nói xong Kyubi đã xoay người vào phòng, anh có chút giận, cô không tỏ thái độ gì khi nghe đến chuyện này, nhưng mà chuyện của anh hiện tại còn nhiều hơn. Saniwa nói, kiếm nhân dễ bị "gãy" trong tình trạng con người hơn rất nhiều, với Gakotai, Hasebe lo lắng thằn nhóc gặp nhiều nguy hiểm hơn cả, đứa bé này luôn rất nhát và tin người, sợ rằng trong điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên, sống một nơi xa lạ đó nữa, thằng nhóc...
"Hasebe-kun..."
Hakata Toushirou kéo lấy vạt áo của Hasebe, đôi mắt sau lớp kín cận rưng rưng, điều này cũng thể hiện thằng nhóc lo cho đứa em cùng tuổi này như thế nào, Hasebe ngồi xuống xoa đầu nhóc.
"Yên tâm, Gakotai-kun sẽ không sao, em phải tin tưởng em trai mình."
"Vâng...nhưng mà..."
"Yagen Toushirou, Kashuu Kiyomitsu, Yamatonokami Yasusada, Tsurumaru Kuninaga, đã đi tìm họ. Em cứ tin tưởng vào họ là được. Mọi người sẽ không làm em thất vọng. Bây giờ Hakata-kun, đứa các người khác về phòng đợi đi, sẽ tốt sau khi ăn tối xong, Gokotai có thể trở về, nếu nhìn thấy anh em như thế này, em ấy sẽ không vui đâu"
"Anh chắc Gokotai sẽ trở về sau bữa tối chứ?"
"Ừm, anh chắc!"
Hasebe khẳng định chắc nịch, rồi nhìn bọn nhỏ lục tục kéo nhau đi, anh đưa mắt nhìn căn phòng tắt đèn tối om kia lần nữa rồi xoay người về phòng mình. Anh có chút công văn giúp Saniwa phê duyệt, đây vẫn là công việc của anh thường ngày.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Kyubi ngồi trong phòng tối, đem đồng hồ kim ra xem rồi nhìn bầu trời đen nghịch. Trời sắp mưa, bức thư cửa Saniwa nói cô đêm nay phải đi viễn chinh gấp, và cô không biết đồng đội mình là ai, hiện tại cô cũng chỉ có thể đi một mình. Thủ Phủ xảy ra chuyện mấy ai quan tâm đến Thiết Toái Nha nữa hay không, Kyubi đứng dậy khoác áo choàng lên người rồi đứng bên cửa sổ.
Một cơn gió lướt nhẹ qua, làm gợn mái tóc hồng, nhẹ nhàng lả lướt bay theo gió, kéo người ta đi. Khi tỉnh lại, cái bóng kia như ma đã biết mất, chỉ còn một căn phòng tối om lạnh lẽo, tiếng lá khô bị gió kéo qua nghe xào xạc một góc sân.
Sáng hôm sau, Kyubi mệt mỏi về lại vòng dịch chuyển, và lếch từng bước vào phòng Saniwa báo cáo thông tin, nhưng cô lại gặp hai thanh kiếm của Souji, họ đứng trước cửa phòng Saniwa như hai vị thần giữ cửa. Kyubi có chút khựng lại nhìn hai người, họ lại mỉm cười nhìn cô, rồi cúi đầu.
"Xin lỗi Kyubi-san, hiểu lầm cậu rồi"
"??"
Nhiều dấu hỏi mọc lên đầu Kyubi hiện tại, tự nhiên sáng về chưa uống ngụm nước bị hiểu lầm? Mà cô có để họ hiểu lầm gì sao? Không có, Kyubi rất ngoan, trốn trong nhà miết, gần đây có gặp họ đâu mà hiểu lầm, còn có...hình như hai người này có trong nhóm người tìm Gokotai thì phải, họ về cũng hơi sớm. Theo như cô đoán vậy.
"Chủ nhân đang đợi cậu, vào đi"
"À, ừm."
Kyubi không mở miệng hỏi, điều tất yếu của cô bây giờ là tìm Saniwa trả nhiệm vụ và về phòng ngủ, cả đêm hôm qua vừa chạy vừa leo lên cây, may là té gãy xương nếu không bám trúng cành cây cứng rắn. Mắt của Kyubi đi đánh giặc muốn sụp xuống ngay mỗi lúc mỗi nơi, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn, vì vậy cô ăn thêm vài vết thương mết khi vết thương cũ trên tay chưa lành, Kyubi im lặng sờ sờ vết thương sau lớp áo, chắc chắn không bị rỉ máu nhiều mới vào phòng Saniwa. Thằng nhóc Shota đó vừa mới thấy cô đã lật bàn, nhào đến ôm cô. Kyubi hắc tuyến đổ, Saniwa nhìn cô rồi lùi về phía sau một chút.
"Kyubi, sắc mặt của cô trắng bệch. Bị thương sao?"
"Không, ổn"
Kyubi cười ngượng, đùa nhau à, cô tự băng bó vết thương vừa xong lại bị hắn chạm vào, máu rỉ ra không nói, mùi máu ngập tràn căn phòng này thì sao? Cô nên nổi khùng giết ai nữa đây? Trước kia cô có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vì cô là người, nhưng giờ là Huyết kiếm, katana khát máu và hiếu chiến nhất, Kyubi sợ một ngày cô không kiểm soát được sức mạnh ác quỷ này, lại ngược lại nó kiểm soát cô, và điều gì đó xảy ra là cô hoàn toàn vô thức. Kyubi đặt tờ giấy báo cáo trên bàn, rồi đứng dậy cúi đầu rời nhanh khỏi phòng Saniwa, cô hướng về phía phòng mình đi nhanh, nhưng cô không ngờ giữa đường gặp Gokotai xuất hiện ôm lấy đám pet hổ của mình chờ cô, nhìn ánh mắt của nhóc nhìn cô như muốn nói lại không nói, đành thở dài, dừng chân xoay người nhìn nhóc.
"Nhóc có chuyện gì sao?"
"ANou...chuyện hồi hôm qua, em xin lỗi. Và cũng cảm ơn đã giúp em...."
"Suỵt! Nhầm rồi, chị làm gì có giúp. Nhóc tự tiện lấy đồ trong phòng chị ra chơi, còn gặp nguy hiểm, thì do lỗi của nhóc đâu phải do chị?"
"..."
Nhìn thằng nhóc nhìn cô sợ sệch, Kyubi đành thở dài ngồi xuống xoa đầu Gokotai.
"Đừng tự tiện lấy đồ của người khác khi chưa xin phép, hiểu không?"
"Vâng.."
"Với lại, chị không cứu nhóc, chỉ là thuận đường đi dạo mà gặp thôi"
"....Vâng..."
"Thuận đường đi dạo mà đi qua cả ngọn núi bên kia. Thú vui của cô tốt thật, Kyubi-san"