Chu Khải Thâm lớn hơn Triệu Tây Âm bảy tuổi. Tháng mười hai, cung hoàng đạo Ma Kết, nói đúng ra là tám tuổi tính cả tuổi mụ.Thực ra Triệu Tây Âm không quá để ý, khi cô và Chu Khải Thâm xác định quan hệ, nói với Triệu Văn Xuân rất thản nhiên. Tuổi thơ của Triệu Tây Âm cha mẹ ly dị, những năm qua Triệu Văn Xuân vừa làm bố vừa làm mẹ, luôn cảm thấy thẹn với con gái.Không bàn tới của cải vật chất của Chu Khải Thâm, khi Triệu Văn Xuân biết anh lớn hơn Triệu Tây Âm nhiều như vậy thì trong lòng không khỏi thầm nói thầm nghĩ.Ông nói, đàn ông chín chắn một chút là rất tốt, bao dung và cảm thông càng chu đáo hơn. Cũng nói, người này giống với người từng trải, khó tránh khỏi từng trải ngàn buồm (1). Sau đó Chu Khải Thâm dụ dỗ hỏi được thái độ của bố vợ tương lai từ miệng Triệu Tây Âm, đêm đó không chậm trễ giây nào, không mời mà tới, chủ động nhận tội.Bốn bình rượu Mao Đài (2) lâu năm, dưới ánh đèn ảm đạm, một già một trẻ ngồi cạnh nhau trò chuyện thật lâu.Chu Khải Thâm không ẩn giấu tình sử, không khoe của cải, chỉ nói tiền tài sinh ra không có sẵn, chết đi không mang theo được. Anh không có hứng thú với tiền bạc, nhưng có tấm lòng son* nổi bật hơn mọi người.(*) Thành ngữ của Trung Quốc chỉ một trái tim thuần khiết và tốt bụng.Còn nói nếu chỉ gặp dịp vui đùa thì anh hoàn toàn sẽ không tới nhà gặp người lớn.Anh vừa nói vừa rót đầy rượu Mao Đài cho Triệu Văn Xuân, hai chén cụng nhau, anh uống một hơi xuống cổ họng.Chén rượu này thầy Triệu không đụng, duy trì tỉnh táo, cực kỳ thận trọng.Chu Khải Thâm cởi áo khoác, bên trong mặc một cái áo lông cừu cổ lọ càng nổi bật thêm khí phách tuổi trẻ, đôi mắt không trốn không né, để ông nhìn kỹ. Qua tròn hai phút, Triệu Văn Xuân gỡ được một cái gai trong mắt, hỏi: “Ba mẹ trong nhà anh khỏe chứ?”Chu Khải Thâm nói: “Con và ba con quan hệ bình thường, ông ấy sống ở Tây An, cũng sẽ không đưa tới Bắc Kinh sống cùng con. Ông ấy sinh con ra, con cũng sẽ phụng dưỡng ông ấy tới cuối đời. Còn mẹ con,...” Anh ngừng chốc lát, cúi thấp đầu, mới nói: “Lúc con năm tuổi, bà ấy rời nhà bỏ đi, đến nay không rõ tung tích.”Tốt xấu, là cái gì thì chính là cái đó, khiến Triệu Văn Xuân vô cùng bất ngờ.“Chú đừng nhìn con như vậy, con thấy tội lỗi lắm.” Chu Khải Thâm cười, mặt mày sạch sẽ, đối với bề trên mình yêu quý, vẻ mặt có thêm một phần hơi thở thiếu niên hiếm thấy.Triệu Văn Xuân nở nụ cười, cười đến mức nhìn như lão hồ ly, Chu Khải Thâm không dám khinh thường.Quả nhiên, một giây sau, bố vợ tương lai hỏi ngay: “Kể một nguyên nhân anh thích Âm Âm đi.”Chu Khải Thâm nghĩ rất lâu, nói: “Bởi vì con thích cô ấy, đây là nguyên nhân lớn nhất.”Bố vợ tương lai nhíu mày, “Nói một khuyết điểm của con bé coi.”Gừng càng già càng cay, trong nụ cười của Chu Khải Thâm có chút bất đắc dĩ, cuối cùng anh tiến lại gần, “Lúc ngủ cô ấy thích cướp chăn, cái này có tính không ạ?”Triệu Văn Xuân trừng mắt khiếp sợ, nắm luôn được trọng điểm, “Anh, hai đứa…”Chu Khải Thâm cứ thế ‘lỡ miệng’ nói ra mức độ nông sâu trong mối quan hệ của họ.Anh mở túi lấy ra một chồng giấy chứng nhận, đẩy qua bên ông, “Bất động sản và các loại tài sản danh nghĩa cá nhân của con ở Bắc Kinh, có cả sổ hộ khẩu, thẻ căn cước.”Thái độ Chu Khải Thâm chân thành, anh đã nghĩ chu đáo trước khi đến, chuẩn bị bàn giao tính mạng bản thân.Triệu Văn Xuân im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.Đáy lòng Chu Khải Thâm chìm xuống.Triệu Văn Xuân thở dài, bỗng nâng chén Mao Đài vẫn chưa uống lên, nói: “Tôi biết rõ rượu hôm nay là rượu cầu hôn.”Mắt phượng hẹp dài của Chu Khải Thâm nhướn lên, “Vậy chú có nể mặt không ạ?”Triệu Văn Xuân uống một hơi cạn sạch, đặt cái chén rỗng xuống, cười nhạt tỏ vẻ yên lòng.Chu Khải Thâm càng nghĩ càng sốt ruột, quay lại tầng 2 Pub, Cố Hòa Bình vừa thấy đã kêu lên, “Sắc mặt ông chủ Chu khó coi ghê nhỉ.”Ông chủ vẫn còn ở bên cạnh bàn, cười híp mắt, “Tiểu Triệu ở tầng dưới mà.”Cố Hòa Bình hiểu ra, cảm thán: “Tình yêu là số một mà.”Chu Khải Thâm không so đo, ngồi xuống sô pha, day ấn đường. Cố Hòa Bình đi tới, “Lại đau đầu nữa à?”Ngón tay anh chuyển từ ấn đường đến huyện thái dương, động tác không ngừng lại.“Ngài bảo trọng long thể, đừng dùng thuốc ngủ, dùng nhiều hại đầu óc.” Cố Hòa Bình quan tâm không bờ bến, ông lớn không am hiểu kiểu lải nhải của các bà mẹ.Cuối cùng suýt thì quên việc, anh ta nói với anh, “Đồ anh đưa Tiểu Triệu, tôi đã sai người gửi cho cô Đới rồi.”――Đêm nay Triệu Tây Âm bị kẻ mất trí Lê Nhiễm dằn vặt quá dữ, trong chốc lát mê rượu theo, uống rất nhiều rượu. Cô về nhà vừa mới ngả lưng ra đã ngủ, ngày hôm sau Triệu Văn Xuân phải tung chăn của cô, “Ôi chao tổ tông ơi, vẫn còn chưa chịu dậy cơ à.”Triệu Tây Âm say rượu không có tật xấu gì, chỉ thèm ngủ, nằm hình chữ X, không nhúc nhích.“Đã mấy giờ rồi, không phải con có hẹn với cô Đới à!” Triệu Văn Xuân vừa nhắc đến, Triệu Tây Âm mạnh mẽ bật dậy như cương thi, tóc tai bù xù tỏ rõ vẻ sợ hãi, "Hỏng rồi hỏng rồi."Phòng vũ đạo Đới Vân Tâm làm việc ở cung thể thao Công nhân (3), lúc Triệu Tây Âm đến, Đới Vân Tâm đang chỉ đạo, quay đầu vừa thấy người, ánh mắt không giận tự uy.Vì mình đến muộn, Triệu Tây Âm ngượng ngùng nói: "Hôm qua em chơi hơi trễ, cô ơi, lần sau em…”“Tối qua em uống rượu đấy à?”Triệu Tây Âm ngẩn ra, thành thật gật đầu một cái.Đới Vân Tâm trực tiếp mắng xối xả: “Đều là người muốn vào đoàn còn không biết chừng mực, sau này phải khống chế nghiêm ngặt đồ ăn thức uống! Hôm nay đến muộn năm phút, ép chân trước 500 cái cho tôi!”Xưa nay cô Đới nghiêm khắc, nhiều năm qua chỉ hơn chứ không kém. Triệu Tây Âm sợ bà bằng phép, không dám cãi lại một chữ, ngoan ngoãn nghe theo.Đới Vân Tâm ở bên cạnh nhìn rất lâu, nhìn đến khi thấy cô còn nhớ kiến thức cơ bản, không mất gốc. Vẻ mặt bà dịu đi, soi mói nói: “Giảm thêm năm cân (2,5 kg) cho tôi.”Tính ra đã hơn ba năm Triệu Tây Âm không lên sân khấu, tuy vóc người không xấu đi nhưng trong mắt Đới Vân Tâm vẫn chưa đủ. Triệu Tây Âm cười khổ, “Cô ơi, em chỉ muốn thử một lần, đạo diễn Bàng yêu cầu nghiêm khắc lắm, em thật sự không dám nhận đâu.”Đới Vân Tâm hừ lạnh một tiếng, “Tiền đồ.”Nói cũng lạ, thái độ tự tin kiêu ngạo của Đới Vân Tâm rất có lực ảnh hưởng tới người khác. Ban đầu Triệu Tây Âm cảm thấy buồn cười, ngẫm lại thì hiểu ra. Nói đến nói đi cũng chỉ là những chuyện này. Nếu đã dự định cho điều tệ nhất thì quá trình này cần gì phải cẩn thận dè dặt.Bước ra bước đi này, tri hành hợp nhất* kiên cường hơn bất cứ thứ gì.(*) sự thống nhất giữa nhận thức và hành độngTriệu Tây Âm nở nụ cười, Đới Vân Tâm biết, học trò nhỏ rời nhà trốn đi đã trở về rồi.“Đúng rồi, có hai món đồ này.” Đới Vân Tâm được ủy thác, vẫn chưa quên. Bà lấy ra hai hộp quà, ngay ngắn chỉnh tề, “Tiểu Mạnh và Tiểu Chu gửi cho em, mở ra xem đi.”Triệu Tây Âm không nhận bất cứ hộp nào.Đới Vân Tâm nói: "Có ý tốt, em đừng để tâm chuyện vụn vặt.”Im lặng nối tiếp im lặng, Triệu Tây Âm mở ra, Mạnh Duy Tất và Chu Khải Thâm đều tặng cô một đôi giày múa.Đôi giày của Mạnh Duy Tất tinh xảo hoa lệ, trên băng lụa còn đính chuỗi mã não vụn, khi có ánh sáng chiếu vào thì tỏa sáng đặc biệt rực rỡ. Chu Khải Thâm tặng loại bình thường, kiểu dáng đơn giản, lớp vải bên ngoài là vải gấm, không đính thêm trang sức.Đới Vân Tâm vừa nhìn là biết, đôi giày kia của Mạnh Duy Tất tâm ý sâu nặng, nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài, chỉ để sưu tập là đủ. Bà nói: “Đi đôi giày nào tùy em chọn.”Buổi casting của đạo diễn Bàng dự kiến là vào thứ Sáu. Đới Vân Tâm dạy học rất hung dữ, thật sự bắt Triệu Tây Âm tập mệt muốn chết. Lúc Triệu Tây Âm ép chân, Đới Vân Tâm chê chưa đủ thẳng, dùng sức ấn vai cô xuống. Ba năm qua Triệu Tây Âm không chính thức luyện tập, đau đến mức tưởng chân gãy đến nơi. Một ngày thực hành, một ngày thành quả*, câu nói này có lý.(*) Trích từ câu “Một ngày luyện tập, một ngày thành quả, một ngày không luyện, mười ngày uổng phí” ý nghĩa nôm na là phải chăm chỉ, nếu một ngày không luyện tập, quên kiến thức thì 10 ngày luyện tập trước đó đều là công toi.Mồ hôi chảy dọc từ trán Triệu Tây Âm xuống, Đới Vân Tâm còn nhớ hận cũ, có lẽ tiếc cho quá khứ, “Bây giờ biết đau rồi chứ gì? Ngày đó tôi khuyên em đừng từ bỏ, không phải là cứng lắm à?”Triệu Tây Âm kêu to, “Sư phụ, hạ thủ lưu tình*."(*) Hành quyết (hạ thủ) mà lại khoan hồng vì tình (lưu tình)Tiếng sư phụ vừa ra khỏi miệng, lực tay ấn trên vai cô rõ ràng lỏng ra, sau đó dần dần yếu đi, hoàn toàn không dùng lực nữa. Triệu Tây Âm quay đầu lại nhìn, Đới Vân Tâm đã quay lưng đi, mu bàn tay chấm chấm trên mắt, chắc hẳn vành mắt đã đỏ lên.Qua một tuần, Triệu Tây Âm từ từ thích ứng được với cường độ, thể lực cũng dần tốt lên. Đới Vân Tâm chọn một giữa trăm người vẫn không hài lòng, cảnh cáo cô: “Bớt ăn tinh bột lại, phải giảm thêm năm cân nữa cho tôi.”Triệu Tây Âm như một chiếc thuyền lâu năm không được tu sửa, trôi lênh đênh giữa đại dương, được ngọn hải đăng dẫn lối trước khi sóng gió ập đến, nửa tỉnh nửa mê, lảo đảo giương buồm ra nơi sâu nhất của đại dương.Thứ Tư, Đới Vân Tâm tạm thời bay sang Hàn Quốc dự một buổi giao lưu nghệ thuật, cuối cùng Triệu Tây Âm cũng coi như có thời gian nghỉ ngơi. Buổi chiều, cô vừa ra khỏi phòng tập, tới ga tàu điện ngầm thì nhận được một cuộc điện thoại.Là Cố Hòa Bình, người này thích cười, tiếng phổ thông mang chút giọng Bắc Kinh, “May quá may quá, Tiểu Tây à, anh cứ sợ em chặn số anh mất rồi.”Triệu Tây Âm vội vã phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, “Anh Hòa Bình tìm em có việc gì thế?”Không có việc không lên điện Tam Bảo (4), Cố Hòa Bình cũng không úp mở, nói: “Tiểu Tây, anh Chu ngã bệnh rồi.”Bị bệnh, lại còn nằm viện, Cố Hòa Bình muốn cô giúp một chuyện.Cứ nửa năm Chu Khải Thâm lại kiểm tra sức khỏe một lần, báo cáo và tài liệu đều lưu trữ trong hồ sơ. Thứ này nhạy cảm lại riêng tư, đặt trong két an toàn ở nhà. Cái ‘nhà’ này hơi lúng túng một chút, là phòng cưới của hai người bọn họ.“Anh Chu không có chìa khoá nhà, Tiểu Tây, có thể phiền em cầm qua được không?”Triệu Tây Âm không hề nghĩ ngợi, hỏi: “Anh ấy nằm viện vì bệnh cũ tái phát à?”Cố Hòa Bình nói: “Ừ. Em xem lúc nào thì tiện? Không thì anh đến nhà em đón em, lúc sau lại đưa