Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất vốn không có lí do qua lại. Chỉ là trong giới này tới tới lui lui cũng chỉ từng ấy người, núi cao sông dài, cũng phải suy xét việc hòa bình xã giao với nhau.Cố Hòa Bình không giống vậy, anh ta là người Bắc Kinh chính cống, có nhiều cách để hiểu rõ hơn về Mạnh Duy Tất. Mạnh gia cưng chiều đứa con lớn này, ngồi mát ăn bát vàng lớn lên, tính tình ít nhiều có chút kiêu căng. Mấy năm nay Mạnh Duy Tất đã kiềm chế rất tốt nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt vẫn còn ở đó. Ban đầu tình cảm của Chu Khải Thâm đối với Triệu Tây Âm được che giấu kín đến giọt nước không lọt, Mạnh Duy Tất không coi anh ra gì. Nào biết anh là chim sẻ ở phía sau, ngư ông đắc lợi, rõ rành rành chặt đứt tất cả niệm tưởng của Mạnh Duy Tất.Hôn lễ của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm được làm âm thầm không rêu rao, không mở tiệc mời người ngoài, chỉ có bốn bàn cơm. Ngày hôm sau hai người ra ngoài du lịch nửa tháng. Tin tức công khai không nhiều, Mạnh Duy Tất hỏi thăm khắp nơi mới được bạn bè gửi cho một tấm hình.Là ảnh cưới của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm, hai người đứng thành hàng, cô dâu tay cầm hoa, nhướn mày cười.Lúc đó Mạnh Duy Tất cảm thấy cả đời này anh ta xong rồi.Hối tiếc và thù hận đan xen, trở thành một loại trạng thái bệnh hoạn điên rồ. Vết thương trên cổ tay là lần anh ta ăn bò bít tết vô thức cắt phải. Cắt mà quên đau, quên chừng mực, cho đến khi người bên cạnh thất thanh hét chói tai, anh ta mới bừng tỉnh, hoàn hồn.Xu hướng tự hủy hoại bản thân khiến anh ta phải tới gặp bác sĩ tâm lý nửa năm. Người trưởng thành chính là như vậy, vượt qua giai đoạn đau khổ nhất sẽ để mặc cho nỗi đau âm thầm khép lại, chôn sâu đáy lòng.Mạnh Duy Tất đã ẩn giấu mối hận cũ với Chu Khải Thâm, hận sâu như biển, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.Anh ta đăng bài viết lên vòng bạn bè cơ bản chính là công khai tâm tình của mình. Hiếm khi Mạnh thiếu gia khoe chuyện tốt, khuê nữ nhà ai kết hôn với Mạnh gia đều là chuyện cực kỳ có mặt mũi.Mạnh Duy Tất tặng hoa rất khoe khoang, âu phục giày da, tinh thần phấn chấn xuất hiện dưới khu nhà của Triệu Tây Âm.Thứ bảy, Triệu Văn Xuân không có tiết dạy, sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn, lúc đi xuống dưới lầu thì đụng mặt Mạnh Duy Tất. Mạnh Duy Tất cười giống hệt thiếu niên, “Bác trai.”Triệu Văn Xuân bị hút hồn bởi đóa hoa hồng trong ngực anh ta, “Cậu cậu cậu” nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra mấy chữ nhạt nhẽo: “Tiểu Mạnh à, lên nhà ngồi đi.”Triệu Tây Âm còn đang mặc áo ngủ, giật mình phun ra nguyên ngụm sữa trong miệng. Mạnh Duy Tất thản nhiên không câu nệ đặt hoa lên bàn, nói với cô: “Tiểu Tây, anh muốn theo đuổi em một lần nữa.”Hai người đối mặt nhau, Triệu Tây Âm đang cảm thấy lúng túng, thầy giáo Triệu đã xách giẻ lau chen vào, đường bên cạnh rộng như vậy không đi, cứ phải xuyên qua giữa hai người. Lau xong bàn, ông liền cười híp mắt nói với Mạnh Duy Tất: “Hoa đẹp, Tiểu Tây không cần, cháu tặng cho ông già này đi. Nhà có cái bình hoa để không, vừa lúc có thể cắm.”Thầy giáo Triệu vẫn luôn tri kỷ tốt bụng, biết hóa giải lúng túng. Ông không hề qua loa có lệ, thật sự lấy ra một cái bình hoa để không trong ngăn tủ trước mặt Mạnh Duy Tất, sau đó cẩn thận cắm hoa hồng champagne vào, cuối cùng đưa tay ra trước mặt Mạnh Duy Tất làm tư thế mời, nở nụ cười ôn hòa: “Rất đẹp, Tiểu Mạnh có lòng.”Mạnh Duy Tất tiến thoái đúng mực, tạm biệt rời khỏi, lúc đi còn nói với Triệu Tây Âm: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh gửi Wechat cho em.”Sau khi người đi, Triệu Văn Xuân không lập tức dò hỏi con gái, chờ ăn sáng xong mới bình tĩnh giống như nói chuyện phiếm: “Tiểu Tây, con có ý gì với Tiểu Mạnh?”Triệu Tây Âm cũng không trốn tránh, lấy chiếc ghế băng nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trước mặt thầy giáo Triệu. Hai cha con đối mặt năm giây, một người nhíu mày, một người bình tĩnh bao dung. Dưới ánh mắt của cha mình, Triệu Tây Âm dần dần hồi phục tâm tình, nhỏ giọng nói: “Ba biết không, Mạnh Duy Tất tự tử.”Triệu Văn Xuân nhíu mày một cái.Triệu Tây Âm vẫn xuất thần, cũng không lên tiếng nữa.Hồi lâu sau, Triệu Văn Xuân nhìn thấu tâm tư của con gái, hỏi: “Cho nên con cảm thấy áy náy.”Triệu Tây Âm cười khổ, “Hình như là vậy, mà lại dường như không phải. Trước kia anh ấy sáng sủa giống như ánh mặt trời, bây giờ thì anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Con chưa từng nghĩ anh ấy sẽ tự tử. Đôi khi nhìn anh ấy như vậy con lại nghi ngờ có phải mình đã làm sai điều gì rồi không?”“Lúc chia tay với cậu ấy, con đã nghĩ kỹ chưa?”Triệu Tây Âm im lặng, nghiêm túc gật đầu, “Nghĩ kỹ.”“Vậy mấy năm nay có từng hối hận không?”“Con không.”Triệu Văn Xuân cười cười, “Vậy thì con không làm sai. Không phụ trái tim, không phụ tình, không phụ người, không phụ chính mình. Mỗi bước của chúng ta đều nghe theo nội tâm, quang minh lỗi lạc, không hại ai cả.”Triệu Tây Âm mím môi, tâm tình dần dần lắng xuống.“À, ba không cố ý nhắm vào Tiểu Mạnh.” Triệu Văn Xuân nói: “Dù là Mạnh Duy Tất hay Chu Khải Thâm, có lẽ sau này còn có người khác, ba đều hy vọng con hạnh phúc, nhưng nếu hạnh phúc này phải dùng tạm chấp nhận và miễn cưỡng đổi lấy, vậy thì mất nhiều hơn được. Yêu là tốt, kết hôn cũng thế, có thể độc thân, ly dị, nhưng không kém hơn ai một bậc. Tâm hồn được trọn vẹn mới là quan trọng nhất.”Triệu Văn Xuân vừa nói vừa phủi đi sợi tóc dính trên đầu vai Triệu Tây Âm, “Con ghi điểm với thiện ý và tình cảm chân thật trong phút chốc, nhưng đừng để lòng trắc ẩn trói buộc bản thân. Một bước sai, từng bước sai, kết quả là lưỡng bại câu thương* hối hận biết vậy chẳng làm, đó mới là thật sự hại mình hại người. Tiểu Tây, con hiểu lời ba nói không?”(*) Cả hai bên cùng thiệt hạiTriệu Tây Âm cười để lộ hàm răng trắng như ngọc, nhìn ba mình giống như đang nhìn ngọn đèn giữa Hãn Hải*. Cô nhẹ giọng nói, “Con hiểu rồi.”(*) Hãn Hải: sa mạc lớn thuộc Mông CổTriệu Văn Xuân gật đầu, suy tư một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Có phải Tiểu Mạnh gầy hơn trước kia không? Hình như người hơi dài quá.”Triệu Tây Âm bất đắc dĩ, “Thầy giáo Triệu, sự chú ý của ngài thật quá kỳ quái. Ngài còn nhớ rõ trước kia anh ta cao nặng bao nhiêu ư?”“Nhớ chứ, hơn 1m8, nhưng không rắn chắc như Chu Khải Thâm.” Triệu Văn Xuân vẫn còn cảm thán: “Người đi lính rốt cuộc khác biệt, thân mình rắn chắc, mùa đông Bắc Kinh lạnh như vậy thế mà Khải Thâm lại không mặc quần thu đông*, tố chất thân thể thật tốt.”(*) 秋裤 - Quần lót bên trong của nam giới, mặc vào mùa đông để giữ ấmTriệu Tây Âm dở khóc dở cười, “Sao ba biết anh ấy không mặc quần thu đông?”Triệu Văn Xuân nói như chuyện đương nhiên: “Cậu ấy tự nói với ba. Lúc đó ba vẫn luôn có ý kiến về việc cậu ấy lớn hơn con bảy tám tuổi. Cậu ấy nói với ba, mùa đông ở sông Bắc Đái cậu ấy đều tắm nước lạnh. Để ba yên tâm, rằng cậu ấy có thể sống lâu trăm tuổi sau đó chăm sóc con cả đời.”Triệu Tây Âm ngây người, Triệu Văn Xuân nói xong cũng sững sờ. Ông lập tức sửa miệng, “Xin lỗi con gái, ba không cố ý nhắc tới cậu ấy.”Triệu Tây Âm rầu rĩ vâng một tiếng, “Con biết, ba thật sự thích anh ấy.”Triệu Văn Xuân nghe mà cười, cong ngón tay gõ đầu cô, “Bướng bỉnh.”Điện thoại trong phòng ngủ reo vang, Triệu Tây Âm đứng lên, giọng nói nhỏ dần, “Anh ấy mới là con ruột của ba.”Khi đến bên bàn, thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, Triệu Tây Âm nhíu mày.Chu Khải Thâm đi Thiên Tân hai ngày nay, xã giao uống rượu rất nhiều, lúc trở về toàn ngủ trên đường. Tiếng điện thoại trong túi áo vest vang lên từng đợt mà anh cũng không phát hiện.Sau đó điện thoại của thư ký lại kêu vang, thư ký đành phải bạo gan đánh thức anh, “Giám đốc Chu, giám đốc Chu.”Tính tình Chu Khải Thâm không tốt, đặc biệt là lúc ngủ. Anh choáng váng mở mắt, ánh nắng xuyên thẳng vào khiến anh suýt chút nữa nôn hết rượu ra, sắc mặt cực kém: “Tôi nghe rồi, đừng hét lên.”Thư ký đưa điện thoại cho anh, chần chờ một chút, “Là ba của anh.”Khuôn mặt Chu Khải Thâm âm trầm như mưa to trút xuống, ngửa người ra ghế, duỗi tay xoa bóp mi tâm, cuối cùng vẫn nhận điện thoại. Đầu dây bên kia alo vài tiếng, cũng không biết Chu Khải Thâm có nghe hay không, kiên nhẫn của Chu Bá Ninh còn kém hơn anh, một tràng bất mãn và than phiền đã bay tới:“Mày trốn, mày trốn đi, để tao xem mày có thể trốn đi đâu! Không nghe điện thoại của tao phải không, tao nói cho mày biết, thư ký của mày, công ty của mày, vợ của mày, tao gọi cho từng người một, tao không tin là không tìm được mày!” Khí thế Chu Bá Ninh chèn ép người khác, giọng nói quanh năm khàn khàn, khi cao giọng giống như tiếng bình rượu vỡ, cực kỳ ồn ào.Chu Khải Thâm không quan tâm những chuyện khác, chỉ nắm bắt trọng điểm. Anh lạnh lùng ngắt lời: “Ông gọi Tiểu Tây?”“Tao gọi cho nó có lí do chính đáng!”Chu Khải Thâm sắp nghiến vỡ răng, “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”Chu Bá Ninh nói: “Tao muốn tới Bắc Kinh, tao muốn đến khám chân!”Chu Khải Thâm muốn chửi bậy.Tính tình ba anh như thế nào anh hiểu rõ. Nghĩ gì làm nấy, nói gì nghe nấy, dễ bị mấy người họ hàng châm ngòi xui khiến nhất. Khám chân cái gì, rõ ràng là tới để phá đám anh! Chu Bá Ninh đã lôi Triệu Tây Âm vào chuyện này, đây là điểm yếu lớn nhất của Chu Khải Thâm. Vì vậy anh nhịn rồi lại nhịn, khó có khi khách khí, “Tôi sắp xếp bệnh viện Tây An cho ông, gọi người đưa ông đi.”Không còn gì để nói, Chu Bá Ninh cố chấp, nhất định phải tới Bắc Kinh.Chu Khải Thâm nhấc tay vứt điện thoại xuống. Sau đó anh ngả người thật mạnh về phía sau, tựa đầu vào ghế, nới lỏng cổ áo sơ mi, hổn hển thở dốc từng hơi. Trong xe mở điều hòa nhưng giữa trán anh lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.Thật lâu sau, Chu Khải Thâm mở mắt ra, trầm giọng nói với thư ký: “Mua một cái điện thoại mới.”Anh lấy từ trong túi là một chiếc điện thoại nữa, chậm chạp gọi đến cho Triệu Tây Âm.Triệu Tây Âm bắt máy rất nhanh, tốc độ nói cũng nhanh, “Chân của chú Chu không ổn, ông ấy muốn tới Bắc Kinh khám bệnh, có phải anh bận nên không nghe điện thoại hay không? Không sao, anh đừng làm rộn với ông ấy nữa, em đã giải thích với ông ấy rồi. Còn nữa, trưa mai ông ấy đi tàu sắt cao tốc tới, anh nhớ đi đón ông ấy.”Thật kỳ diệu, trái tim của Chu Khải Thâm dần dần bình ổn lại. Anh thở dài một hơi, khuôn mặt suy sụp lại xấu hổ, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”“Dạ?”“Ông ta vẫn nghĩ rằng chúng ta không ly dị.”Xấu hổ trong lòng là có thật. Lúc ấy anh họ tới Bắc Kinh rồi hiểu lầm, Chu Khải Thâm đã hứa hẹn với cô rằng sẽ nói lại với người ở quê, không để chuyện này phát sinh nữa. Triệu Tây Âm cũng trầm mặc hồi lâu, đáp: “Trước hết để ông ấy tới khám bệnh đã, sau này hãy nói.”Quan hệ cha con giữa Chu Bá Ninh và Chu Khải Thâm như nước với lửa, nhưng công bằng mà nói thì Chu Bá Ninh không có ý kiến hay mâu thuẫn gì với Triệu Tây Âm. Chu Khải Thâm ít khi về Tây An, nhưng tết âm lịch không tránh được phải ở nhà hai ba ngày, Triệu Tây Âm liền trở thành chất bôi trơn. Cô rất thông minh nhanh trí, luôn có cách khiến cho một già một trẻ không xung đột trực tiếp. Vài trận đấu khẩu manh nha xuất hiện đều bị cô hóa giải.Chu Bá Ninh chướng mắt Chu Khải Thâm trăm ngàn lần, nhưng lại không có địch ý lớn như vậy với Triệu Tây Âm.Chu Khải Thâm vốn đã uống quá nhiều rượu, tức giận với Chu Bá Ninh một hồi cơn đau nửa đầu liền tái phát. Anh không trở lại công ty mà đi thẳng về nhà, nuốt mấy viên thuốc giảm đau rồi ngã lên giường ngủ.Nửa đêm, cơn ác mộng khiến anh bừng tỉnh, rót hai ly nước lớn rồi nuốt một viên thuốc ngủ, lần này đánh một giấc đến sáng hôm sau. Lúc anh đang đánh răng, ban quản lý tòa nhà gọi tới, nói là một người phụ nữ tìm anh, hỏi anh có quen biết hay không.Camera xoay đến, là Triệu Tây Âm.Bọt kem đánh răng trong miệng suýt thì bị Chu Khải Thâm nuốt xuống. Sau khi trả lời, anh lật đật vội vàng cạo râu, rửa mặt, quần