Nước mắt rơi xuống là tĩnh lặng, là kìm nén, là tình không thành thật.Mu bàn tay của Chu Khải Thâm bị phỏng, nước mắt lăn xuống, để lại một vệt dài trên bàn tay đó của anh.Lão Trình và Cố Hòa Bình đưa mắt nhìn nhau, trong những tình huống nghiêm túc cũng không có lòng dạ nào mà mua vui. Lão Trình nháy mắt ra hiệu với Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu lập tức vô cùng hiểu chuyện bưng trà và trái cây lui ra. Ba người mượn cớ đi lên lầu, để lại nơi này cho bọn họ.Chu Khải Thâm cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, trực tiếp đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.Triệu Tây Âm vẫn chưa mất trí, nắm chặt không buông.Chu Khải Thâm cũng không cứng rắn, chỉ ngồi xổm xuống, hơi thấp hơn so với cô, đôi mắt sáng ngời khẽ ngước lên. Đây là tư thế lắng nghe anh thường dùng, ánh sáng trong mắt nghiêm túc, dễ khiến người ta tin tưởng gửi gắm tâm tình.Triệu Tây Âm bị ánh mắt của anh đánh bại, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không sao, mẹ của em mua đồ cho em, em không thích, bà tức giận rồi cãi nhau thôi.”Chu Khải Thâm nói: “Bà ta mua gì cho em?”“Quần áo, túi xách, anh biết mà, trước kia bà cũng rất thích mua đồ cho em.” Giọng nói của Triệu Tây Âm nghẹn lại, “Không sao đâu.”Tính cách bảo vệ người nhà của Chu Khải Thâm tám trăm năm như một ngày, cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh rất không vui nhíu mày, “Nếu là trước kia, đã có chồng em mua cho em rồi, còn bây giờ cũng không phải là em không mua nổi, bà ta nhiều chuyện làm gì.”Có lẽ một tiếng “Chồng” quá nhạy cảm, hai người nhất thời rơi vào im lặng. Chu Khải Thâm tâm tư thâm trầm, hỏi: “Những lời lúc trước em nói với anh, còn nhớ không?”Triệu Tây Âm gật đầu: “Nhớ.”Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, dỗ dành: “Nói đi.”“Cuộc đời còn dài, không đáng.”Chu Khải Thâm cười: “Đúng, chính em nói đấy, phải tự mình nhớ kỹ.”Triệu Tây Âm cũng cười, lúc nhìn anh, khóe miệng và khóe mắt đều cong thành một độ cong giống nhau, trong ngực Chu Khải Thâm nóng lên, có hơi không chống đỡ nổi đứng dậy, “Bảo lão Trình mang cơm lên cho em, muốn ăn gì thì nói với cậu ấy.”Lão Trình là một người hào phóng, trước kia anh và Cố Hòa Bình đều rất thích Triệu Tây Âm. Trước khi Chu Khải Thâm quen biết Triệu Tây Âm, quan hệ nam nữ mặc dù không vượt quá giới hạn, nhưng cũng không phải là chưa từng có. Không có xác định lâu dài, tùy thuộc vào công việc của anh có bận hay không. Có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành, Chu Khải Thâm hơi thiếu cảm giác an toàn trên phương diện tình cảm, cơ bản là giữ thái độ “Há miệng chờ sung.”Anh thích nhất hai loại, hoặc là quan tâm tiền của anh, có sao nói vậy, làm theo yêu cầu, không nợ tình cảm, không dây dưa phiền toái.Hoặc là, lúc anh “muốn” phương diện kia, giải quyết rõ ràng.Triệu Tây Âm thật sự là một bất ngờ, không có trong “Quy tắc tình cảm” của Chu Khải Thâm. Lão Trình và Cố Hòa Bình đã từng nói, cô bé Tiểu Triệu này, sống rất hiểu chuyện, có thể hâm nóng trái tim của ông chủ Chu.Bây giờ nghĩ lại, những lời này đã được xem là truyền thuyết.Lão Trình đồng ý giúp Chu Khải Thâm đảm nhận vị trí này, đương nhiên chuẩn bị bữa tối thỏa đáng. Vị trí đều sắp xếp xong, Chu Khải Thâm lại không biết nói chuyện, để bọn họ ăn. May mà có Chiêu Chiêu ở đây, môi miệng náo nhiệt, lúc ăn cơm thì ra bộ dạng ăn cơm, không có vẻ gì là cố tình tác hợp, chỉ giống như bạn bè cũ gặp mặt.Trước khi ăn Triệu Tây Âm lo lắng không yên, lúc ăn dễ chịu, sau khi ăn lại thoải mái.Lúc cô đi, lão Trình bảo lái xe đưa, không phải là không được, nhưng Chiêu Chiêu đã nói sẽ cùng cô ngồi xe buýt, Chiêu Chiêu là một cô gái rất thông minh, hoạt bát kéo tay Triệu Tây Âm, cứ quyết định vậy đi.Lão Trình và Cố Hòa Bình đi lên lầu hai, Chu Khải Thâm nằm ngủ trên ghế sofa, tùy tiện mở phim hoạt hình, ôm chiếc gối hình “cục shit” trên ngực.Cố Hòa Bình khịt mũi: “Cơm không lo ăn, ở đây chơi ‘cục shit’.”Lão Trình không vui, “Cái đó là Chiêu Chiêu chơi gắp thú gắp được đấy, không được nghi ngờ ánh mắt của em ấy.”“Hai người không xong rồi.” Cố Hòa Bình nổi da gà khắp người.Lão Trình nói với Chu Khải Thâm: “Yên tâm đi, có Chiêu Chiêu đi với cô ấy, đợi họ về tới nhà, tôi sẽ lái xe đến đón Chiêu Chiêu.”Lúc này Chu Khải Thâm mới nâng mí mắt lên: “Lúc ăn cơm, tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn chưa?”“Rất tốt.” Lão Trình là một người hiểu chuyện, “Cậu sợ cậu ở đó, cô ấy ăn không tự nhiên à?”Chu Khải Thâm ngồi xuống, vặn nắp chai nước, nói: “Hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, không muốn cô ấy lại lo ngại về tôi nữa. Có Chiêu Chiêu đi cùng tôi yên tâm rồi. Cảm ơn, lão Trình.”“Nói nhảm gì đấy, còn nói cảm ơn tôi thì cậu cút đi.” Lão Trình nhíu mày nói.Cố Hòa Bình nhất thời không biết nên nói gì, cảm thán: “Anh Chu à, Tiểu Tây đã trở về được nửa năm, nói thật, tâm tư và suy nghĩ của anh, tôi không hiểu được.”Chu Khải Thâm vùi đầu ăn, chỉ có âm thanh nhai nuốt hạt cơm, không nói lời nào.“Tôi cảm thấy Tiểu Tây vẫn quan tâm anh đấy, nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì. Tiểu Tây quan tâm anh, chúng tôi cũng không đánh giá được nhiều ít như thế nào, tôi khuyên anh cũng đừng quá tự tin, chẳng qua là cô ấy tốt bụng, đối với mọi người đều tốt, thấy ba mình thích anh, không muốn khiến hai người cả đời không qua lại với nhau. Người ta chính là xem anh như bạn bè, tôi thấy cô ấy đối xử với cô bạn thân Tiểu Hồng Mao cũng rất tốt. Chồng cũ như anh tính là gì, giáng cấp anh xuống thành bạn thân giới tính nam? Cũng không phải là không được.”Cố Hòa Bình nói chuyện vừa thẳng vừa ác độc, phân tích mọi chuyện rõ ràng.Lão Trình nghe xong nở nụ cười, nháy mắt với Chu Khải Thâm, “Đau lòng sao?”Chu Khải Thâm bỏ đũa xuống, hộp cơm đặt trên bàn, không ăn nữa.“Nếu anh muốn tái hôn với cô ấy, anh phải có thái độ rõ ràng. Nếu không có ý này, vậy coi như tôi chưa nói gì.” Cố Hòa Bình dựa vào cánh cửa, vẫn còn nói thêm, “Năm đó anh theo đuổi người ta rầm rộ, vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ làm sao vậy, nản rồi?”Chu Khải Thâm không trách anh ta nhiều chuyện, cả người suy sụp ngồi đó, hai cánh tay đặt lên đầu gối, xương bả vai và cổ tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Anh nói: “Không phải tôi không muốn, tôi không dám.”Ba người im lặng.Chu Khải Thâm giơ tay lên, lòng bàn tay che mắt, hít một hơi thật sâu.Cố Hòa Bình lắc đầu, thở dài: “Lúc trước anh cũng chỉ là lỡ tay, Tiểu Triệu là một người hiểu chuyện, mấy năm qua có lẽ đã nghĩ thông rồi.”Chu Khải Thâm càng tự trách mình nhiều hơn.Lão Trình nói, “Điều kiện của Tiểu Tây không tồi, cha là giảng viên đại học, cô ấy là con một trong nhà, cũng không thiếu tiền xài. Một cô gái xinh đẹp như vậy thật sự không lo không có ai theo đuổi. Đổi lại là chàng trai khác, hẳn là đa số đều kém hơn cậu. Nhưng hiện giờ lại là Mạnh Duy Tất, độc tôn trong nhà, thêm vài năm nữa, Mạnh gia nhất định là cậu ta làm chủ. Cậu ta quyết tâm muốn theo đuổi một người, hơn nữa có phải cậu đã quên rồi không, hai người bọn họ đã từng có tình cảm với nhau. Nếu như cậu không quyết định, sau này muốn tìm lại vợ cũng không được nữa.”Chu Khải Thâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà không nói tiếng nào.Cố Hòa Bình đá đá mũi chân anh: “Đuổi theo hay không đây người anh em, nói một câu.”Không đợi đến nửa câu, Chu Khải Thâm nhìn anh chăm chú, chỉ nói: “Chị của cậu vẫn đang ở Paris phải không?”“Hả? À, đúng, mấy hôm nữa về rồi.”“Nhờ chị ấy giúp tôi một việc.”“Hả?”“Giúp tôi mang vài cái túi xách về nước.”Cố Hòa Bình trả lời: “Cậu thật hào phòng!”Vì thế một tuần sau, Triệu Tây Âm tập luyện xong trở về nhà, đã thấy Triệu Văn Xuân đứng ngây ra giữa đống túi xách chiếm một nửa phòng khách. Triệu Tây Âm cho là mình vào nhầm nhà rồi. “Đây, đây là thế nào?”Triệu Văn Xuân cũng buồn bực: “Nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho ba, mang lên, còn tưởng là con mua đồ trên mạng.”Chỉ có túi xách, Hermes là nhiều nhất. Hai cha con cô mắt to trừng mắt nhỏ, điện thoại của Chu Khải Thâm liền gọi tới, anh nói: “Chú Triệu, bạn con từ nước ngoài mang về, con là đàn ông không dùng được, phiền chú đưa cho Tiểu Tây giúp con.”Đúng là nghiêm túc bịa chuyện.Triệu Văn Xuân không rõ lý