Mạnh Duy Tất mở hé ra, vài trang giấy hơi mỏng. Còn chưa nhìn, trong lòng của anh đã nắm chắc, Triệu Tây Âm hẳn không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng. Anh theo thứ tự xem ghi chép bệnh từ khi bắt đầu, sau đó là kết quả siêu âm, kết quả xét nghiệm máu.Ngoại thương, tay trái, tay phải, cánh tay bị vật sắc bén cứa bị thương, sâu hơn là cổ tay trái, bắp thịt bị tổn thương mức độ trung bình (cấp 2), nứt xương rất nhỏ.Vẻ mặt Mạnh Duy Tất nghiêm túc, nhìn đi nhìn lại hai lần, hỏi Quan Khiêm, “Té bị thương? Hay tai nạn xe cộ?”Quan Khiêm: “Triệu tiểu thư đụng vào tủ thủy tinh, nửa mặt thủy tinh kia đã biến chất, lúc cô ấy ngã nhào xuống, cả khối thủy tinh đều nát. Theo như tình huống tôi biết, lúc đó cả người cô ấy hẳn là đều bị mảnh vỡ thủy tinh cứa bị thương, trên mặt, cổ, chân, chỉ có điều trên cổ tay là nghiêm trọng nhất.Mạnh Duy Tất vô thức cuộn ngón tay lại, vài trang giấy kia trong nháy mắt nhăn nhúm lộn xộn.Anh nhắm mắt lại, cực lực kiềm chế cảm xúc, dù là trong lòng sớm đã đoán trước, cũng muốn chính tai nghe được đáp án.“Vì sao lại đụng vào tủ thủy tinh?”“Bị người khác đẩy.”Trong nháy mắt không khí như đình trệ, máu huyết khô cạn, vừa tê vừa cứng, cứng rắn thành một thanh đao nhọn, cuối cùng cũng xuyên phá tầng băng dày này.Anh nói: “Chu Khải Thâm.”Quan Khiêm đáp: “Vâng.”“Mối quan hệ của họ có biến động trong nửa cuối năm 2016, thậm chí còn ở riêng một tháng. Trước tết âm lịch gây gổ tăng lên, nhưng dù ầm ĩ như thế nào, từ đầu đến cuối Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm không hề nhắc đến ly hôn. Thời điểm thật sự ly hôn, chắc là lần này. Quá trình cụ thể tôi điều tra không tới, nhưng khi tôi hỏi bác sĩ ngoại khoa, căn cứ theo những báo báo bệnh án này miêu tả, Tiểu Triệu là bị lực mạnh xô đẩy. Hơn nữa, trước đó bọn họ ký tên vào hiệp nghị ly hôn, Triệu Tiểu thư có đi đến nước Mỹ một chuyến, đại khái là hai tháng rưỡi không trở về Bắc Kinh. Ba tháng đầu sau khi ly hôn, cô ấy đi đến phía nam du lịch, cơ bản cũng là một cổ trấn sông nước để giải sầu, tháng thứ tư, mùa đông, cô ấy lại một mình trở về nước Mỹ một lần nữa, tại nơi có phong cảnh đẹp dừng lại ước chừng hai tháng.”Mạnh Duy Tất khàn giọng hỏi: “Cô ấy đi Mỹ làm gì?”Quan Khiêm nói: “Ở trong biệt thự của người cô, chắc chỉ là đi theo cô của cô ấy.”Trí nhớ của Mạnh Duy Tất cực tốt, anh biết Triệu Linh Hạ là một nữ thương nhân thành công, cũng biết công việc của bà bận rộn, tính cách vừa nhanh nhẹn vừa nghiêm khắc, “Cô ruột của cô ấy xem nhẹ tình cảm, sẽ không để ý thân tình làm bạn nhiều như vậy.”Vấn đề này Quan Khiêm không hiểu rõ lắm, dù sao có thể điều tra lý do Chu Khải Thâm đồng ý ly hôn nhiều như vậy đã đúng là không dễ. Mạnh Duy Tất cũng không nghĩ nhiều, đầu óc anh hiện tại như một cánh đồng hoang vu, một tay đỡ trán, hung hăng bấm mi tâm.“Tôi còn tra được, hai năm nay Chu Khải Thâm một mực tiến hành trị liệu tâm lý và các trị liệu có liên quan.” Quan Khiêm nói: “Bác sĩ tâm lý của anh, chắc Mạnh tổng ngài có ấn tượng.”“Là Lâm Y, bác sĩ Lâm.”Mạnh Duy Tất ngẩng đầu, nhíu mày.Đâu chỉ có ấn tượng, năm thứ nhất sau khi anh rời khỏi Bắc Kinh, cảm xúc cực kém, thậm chí có khuynh hướng tự ngược đãi, cũng đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ Lâm Y nhậm chức tại một trung tâm tâm lý trứ danh ở Mỹ, tiếp khám cho Mạnh Duy Tất. Về sau về nước phát triển.Cũng không biết nên nói là trùng hợp, hay là nghiệt duyên, anh ta và Chu Khải Thâm nước lửa không dung, tương sinh tương khắc, trong số mệnh nhất định là kẻ thù của nhau, nhưng lại luôn có nhiều sự giao thiệp không thể nào lý giải được.**thiên ti vạn lũ (千丝万缕): thành ngữ:không thể nào hiểu được.Trong lúc Quan Khiêm báo cáo sự tình, thái độ luôn đoan chính, lo liệu hợp lý, “Trong nghề đều đồn rằng, Chu Khải Thâm và gia đình vốn có quan hệ ác liệt, tôi tra qua các tư liệu có liên quan, có lẽ là trong việc xử lý một số vấn đề nhất định, tính cách của anh ta rất thiếu sót, dễ dàng xúc động, dễ dàng cực đoan.”Yên tĩnh mấy giây, Mạnh Duy Tất phất tay quét qua, toàn bộ văn kiện hợp đồng và laptop trên mặt bàn bị quăng xuống đất. Bên trong âm thanh loảng xoảng bén nhọn, mang theo nỗi tức giận phẫn hận to lớn.Quan Khiêm liền vội vàng đứng lên, “Mạnh tổng, ngài đi đâu vậy?”Đêm cuối thu, Mạnh Duy Tất ngay cả áo khoác cũng không mang theo, cầm theo chìa khóa xe đạp cửa đi ra ngoài. Quan Khiêm không ngăn được, cũng không dám cản trở, nghe thấy tất cả đều là sát khí bừng bừng xen lẫn mùi máu tươi.____Ở Tam Lí Truân hôm nay có hoạt động cắt băng khánh thành hoạt động thương nghiệp, nhiều người đông xe, thời điểm Chu Khải Thâm từ đường Kiến Quốc vòng qua tới, bị kẹt lại tại Cầu Trường Hồng hết nửa giờ. Nhưng tâm tình của anh cũng không tệ lắm, theo dòng xe cộ vừa đi vừa nghỉ, cũng không có chút thiếu kiên nhẫn nào.Chỗ ngồi ở ghế lái phụ tràn đầy hương thơm diễm sắc của hoa hồng champagne, ghế sau đặt ba bốn túi giấy tinh xảo, là lễ vật lúc xế chiều anh ghé qua Tân quang thiên địa* chọn mua.*Tân Quang thiên địa- Shinkong place: Shin Kong Place là một cửa hàng bách hóa đại lục được điều hành bởi Cửa hàng bách hóa Shin Kong Mitsukoshi tại Đài Loan, Trung Quốc. (baidu)Buổi chiều bên trong đoàn có buổi tập luyện, diễn tập tốn thêm thời gian, lúc này Triệu Tây Âm còn chưa giải tán. Khi đến nơi, Chu Khải Thâm lái xe vào ga ra ngầm, anh nới lỏng dây an toàn, cứ như vậy ngồi trong xe chờ đợi.Hương hoa thơm ngào ngạt, làm cho lòng người sinh ra yên bình. Xe không tắt máy, đồng hồ phát ra ánh sáng vừa phải, làm cho đường cong sườn mặt vốn cứng rắn của Chu Khải Thâm mềm mại đi mấy phần.Anh dựa vào chỗ ngồi, cái gáy gối lên thành ghế, nhắm mắt lại.Thực kỳ diệu, anh cho là cảm xúc sẽ phập phồng, nhưng khi thật sự đến giờ khắc này, tâm tư lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Cũng rất mâu thuẫn, trong đầu có hai loại tưởng tượng đối lập với nhau, theo đuổi cô nhóc ấy về, từ đây đối xử với cô tốt gấp bội lần, đền bù cho những quá khứ tiếc nuối kia. Một tư tưởng khác lại nhớ đến cô nhóc cầm dao nĩa khoa tay múa chân giương cung bạt kiếm với anh - vết rạn nứt kia, anh có nghĩ được cách nào để tu sửa lại nó hay không?Nhịp tim Chu Khải Thâm hẫng mất hai nhịp, nhưng rất nhanh, lại bị nội tâm thuyết phục.Yêu đấy, anh yêu cô gái này.Mỗi một lần nắm tay, mỗi một lần ôm, mỗi một lần ở trên người cô hy sinh thân mình.Yên đến bây giờ, chỉ tăng không giảm.Điện thoại di động vang lên, Triệu Tây Âm gửi tới wechat: “Huấn luyện xong, chờ em năm phút.”Ánh mắt Chu Khải Thâm rơi xuống màn hình, đang định hồi âm, lúc cửa xe được kéo ra anh thậm chí chưa kịp phát hiện. Chiếc xe màu trắng kia của Mạnh Duy Tất dùng tốc độ cao dừng lại ngang bên cạnh xe anh.Mạnh Duy Tất hung hãn phanh lại chiếc Land Rover của mình. Anh túm lấy một