Anh vẫn luôn ngồi ngẩn ngơ trong căn phòng này, khi nhân viên phục vụ đến kiểm tra để đóng cửa quán như thường lệ, vừa bật đèn thì sợ tới mức thét chói tai. Chu Khải Thâm mặc một chiếc áo len lông cừu hơi mỏng ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, chậm rì rì ngẩng đầu rồi khàn giọng nói một câu xin lỗi.Anh muốn đứng dậy, nhưng qua một lúc lâu cũng không làm được.Người phục vụ đi tới đỡ anh, "Tiên sinh, ngài không sao chứ?"Lúc đứng thẳng lên thì chóng mặt, Chu Khải Thâm thất tha thất thểu ra khỏi cửa.Cuối tháng Mười Hai, thời tiết dưới không độ.Bắc Kinh sắp có tuyết rơi rồi.Đường từ chỗ này về nhà cũng không xa lắm, Chu Khải Thâm cũng không biết chính anh lái xe như thế nào mà đi sai hết giao lộ này đến giao lộ khác. Sau đó cứ dừng ở trạm canh gác của bãi đậu xe rồi quên mất chạy vào trong, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi tự mình xuống xe đi vào tiểu khu.Anh chàng bảo vệ còn rất trẻ, cực kỳ chuyên nghiệp gọi anh, "Chu tiên sinh, ngài chưa lấy áo khoác."Chu Khải Thâm đứng trong gió, giống như không hề thấy lạnh.Ở nơi này đã ba năm, nhưng giờ phút này lại giống như một mê cung. Anh rẽ lung tung chỗ, khi đi tới tòa nhà thì nghe tiếng nói trong trẻo: "Chu Khải Thâm!"Triệu Tây Âm bọc áo bông, đeo khăn quàng cổ đứng ở ngoài, thời tiết lạnh đến mức cô chà mạnh đôi tay, tức muốn hộc máu gào lên: "Anh bị gì thế hả! Gọi cho anh cũng không bắt máy, tin nhắn cũng chẳng nhắn lại. Em đợi ở đây một tiếng rồi đó, lạnh chết em rồi này!"Cô lên giọng, lúc tức giận thì đôi mắt vốn trong trẻo kia như mang theo ánh sáng.Chu Khải Thâm đứng yên tại chỗ bình tĩnh nhìn cô, có chút không nhận rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ.Triệu Tây Âm chạy tới rồi quơ tay trước mặt anh, "Bị lú lẫn rồi?"Anh không nói lời nào.Triệu Tây Âm thò lại gần ngửi ngửi quần áo, "Không có mùi rượu mà, không phải, đang là mùa đông, sao ngay cả áo khoác anh cũng không mặc hả?"Anh nhanh chóng quay đầu đi, ừ một tiếng, sau khi khắc chế cảm xúc thì khàn giọng hỏi: "Em có chuyện gì?""Di động của thầy Triệu không tải được đoạn video Bách Khoa Toàn Thư Hán Ngữ anh gửi cho ông ấy, em vừa lúc đi ngang qua, nghĩ rằng lúc này anh có thể để ba em xem rồi." Đôi mắt của Triệu Tây Âm rất xinh đẹp, lúc nói lời thật lòng thì nhìn anh không chớp mắt. Lúc có tâm tư sẽ cơ trí ngó trái ngó phải.Giống như hiện tại, tâm tư của cô đều được viết trên mặt.Lòng Chu Khải Thâm đau như cắt, thậm chí cả đôi mắt của cô cũng không dám nhìn. Khi lướt qua nhau, Triệu Tây Âm còn ngơ ngác nhìn bóng dáng của anh, "Anh không mời em lên đó ngồi chút à?"Người đã đi xa, nhưng bước chân không ngừng lại. Triệu Tây Âm nâng cao giọng nói: "Chu Khải Thâm! Em lạnh đến mức đi không nổi rồi!"Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh cũng không quay đầu lại.Triệu Tây Âm có chút mất mát, lại có chút khó hiểu, gương mặt vừa bị gió tây thổi mạnh nên bị đau. Vừa đá viên đá vừa mang tâm sự nặng nề đến trạm canh gác, bảo vệ nhìn cô rồi chào một cái, nói: "Triệu tiểu thư, xin chờ một chút, Chu tiên sinh đã sắp xếp xe cho cô."Triệu Tây Âm không nói nên lời tư vị trong lòng là gì, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, bầu trời tối đen như mực, chỉ có một đốm tròn mờ nhạt của ánh đèn thấp bé.Đèn trong phòng khách là đèn cảm ứng tự động, cửa vừa được mở ra, căn phòng lập tức sáng trưng như có ánh mặt trời rọi vào. Chu Khải Thâm bị ánh sáng làm đau hai mắt nên đứng yên ở huyền quan nửa ngày mà chẳng động đậy gì.Anh đã hối hận bao lâu rồi?Có lẽ là cảm thấy suy sụp sau mỗi lần cãi nhau, hoặc có lẽ là sự nhói đau trong giây phút đẩy Triệu Tây Âm té xuống đất. Đương nhiên bọn họ từng có khoảng thời gian rất vui vẻ, lúc ấy là lúc vừa hẹn hò, Triệu Tây Âm đang thực tập ở một cơ quan đào tạo, vượt ngành chuyển nghề, không dễ chịu biết bao, cả ngày bận đến mức giống như con quay. Khi đó cô rất dính người, cách một lúc lại gửi một tin nhắn."Còn có rất nhiều bảng tính tính phải làm.""Còn có rất nhiều chữ chữ cần ký.""Còn có rất nhiều chuyện chuyện làm không hết."Mang theo từ láy, đều là làm nũng.Khi đó Chu Khải Thâm đang mở cuộc họp cấp cao, tổng công trình sư đang báo cáo thông số kỹ thuật, phòng họp lặng ngắt như tờ, ai cũng chuyên tâm. Anh đang nhắn lại cho cô, giống như sợ thêm một giây nữa sẽ cô phụ tấm lòng của cô."Vậy em ăn cơm cơm chưa?"Học cách nói của cô, giống y như đúc, Triệu Tây Âm gửi một chuỗi "Ha ha ha" tới, "Anh mắc gì học cách nói chuyện của em chứ?"Khóe miệng của Chu Khải Thâm không tự giác nhếch lên, nhân viên tham gia cuộc họp hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Từ Cẩm thấp giọng nhắc nhở anh mới thu lại biểu cảm.Lần đầu tiên bọn họ hoan ái, trong phòng cưới, cửa sổ sát đất giao với trần nhà và sàn nhà, hai người ngắm cảnh đẹp CBD dưới ánh trăng không sót gì cả. Lúc ấy Triệu Tây Âm mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, đôi chân trắng nõn như ẩn như hiện, như tiên tử đi từ mặt trăng xuống thế gian. Hai người như cá gặp nước, lúc Chu Khải Thâm bị cô ôm chặt, nghe cô nói: "Chồng, em cũng yêu anh đó."Tốt đẹp nhiều như vậy, thế nên bây giờ nghĩ lại đều như mũi dao cứa vào ngực.Chu Khải Thâm còn cầm chìa khóa xe trong tay, trên móc chìa khóa có treo một vật trang sức làm bằng kim loại, mép của vật đó đã được đánh bóng nhưng vẫn có cạnh có góc cực kỳ bén nhọn. Anh xuất thần, trong lòng rối bời, không tự giác gảy vật trang sức kia, từng cái lại từng cái mà không tự biết.Chu Khải Thâm không cảm giác được cơn đau, chỉ là bị xúc cảm hơi ngứa trên cổ tay kéo lại tinh thần. Anh cúi đầu, lòng bàn tay trái bị chính anh tạo ra mấy vết máu. Da thịt rách ra, màu đỏ tươi đập vào mắt.Anh nắm chìa khóa xe rồi lảo đảo đi ra cửa. Land Rover chạy nhanh như bay trong bóng đêm tại thành phố Bắc Kinh."Cái này đặt bên trái, hẹn trước vào 10 giờ ngày mai là vị nào, ừm, được, em cứ làm như trước đó." Lâm Y còn ở phòng khám bệnh, kết thúc một ngày làm việc, đang tiến hành bước cuối cùng để kết thúc. Cô thay giày cao gót, thậm chí đã cởi một bên tay áo của chiếc áo blouse trắng ——"Rầm" một tiếng!Âm thanh phá cửa.Lâm Y thấy tình hình thay đổi nhưng vẫn không sợ, nhìn camera trên máy tính rồi lập tức đi tới mở cửa. Chu Khải Thâm đặt hai tay ở khung cửa, cúi đầu khom người, đứng im như khúc gỗ.Bác sĩ Lâm hoảng sợ, "Anh sao vậy?"Chu Khải Thâm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu, thậm chí giọng nói trầm thấp còn mang theo sự nghẹn ngào, anh nói, "Bác sĩ Lâm... Cứu tôi..."Lâm Y theo nghiệp mười năm, chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào thất hồn lạc phách như vậy.Chu Khải Thâm đứng cũng đứng không vững, lảo đảo mấy cái rồi trực tiếp ngã xuống. Nửa người bị đè nặng, chính bác sĩ Lâm cũng ngã xuống đất. Mấy trợ lý luống cuống chạy tới giúp đỡ, đỡ Chu Khải Thâm tới sô pha. Cũng chính là lúc này, Lâm Y thình lình phát hiện, Chu Khải Thâm nắm chặt lòng bàn tay rướm máu.Khuynh hướng tự ngược, mất khả năng tự quản lý hành vi, lòng Lâm Y trở nên lạnh lẽo.——Cửa ải cuối năm đã thả xuống, Triệu Văn Xuân cũng bận tối mày tối mặt. Bởi vì Tô Dĩnh dị ứng nên Triệu Tây Âm được rảnh mấy hôm. Thầy Triệu cũng gần bận xong việc của ông rồi, hôm thứ Sáu mua rất nhiều đồ ăn về, sáng sớm đã gọi điện thoại bắt Triệu Linh Hạ tới đây ăn tối."Em làm cô đó, đúng là nữ thổ phỉ mà, đây chẳng phải là quậy phá sao." Triệu Văn Xuân đổ bia vào vịt già, đậy nắp nồi rồi tiếp tục nấu, "Về nước bao lâu rồi mới chịu tới nhà ăn bữa cơm."Triệu Tây Âm giúp nhặt rau, "Cô bận, ngài đừng nhắc cô mãi."Lời này không xuôi tai, thầy Triệu tạo uy tín cho chính mình, "Ba là anh nó, cần phải quản nó!"Triệu Tây Âm cười hì hì, "Hai người là song sinh, chỉ kém hai phút thôi đúng chứ? Anh trai hai phút, thật sự rất oai phong đó. Công ty của cô chuẩn bị đưa ra thị trường nên có rất nhiều chuyện phải làm, chắc chắn sứt đầu mẻ trán."Triệu Văn Xuân không hề đồng tình, "Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, nó đó, cũng là từ nhỏ cậy mạnh quen rồi, ngày nào cũng đối nghịch với ông nội bà nội của con."Triệu Tây Âm cười một cái rồi đặt cải thìa lên."Ai, đúng rồi, Khải Thâm đã lâu không có tin tức, gần đây nó bận gì thế?" Triệu Văn Xuân muốn hỏi từ sớm rồi.Triệu Tây Âm nói: "Không biết."Triệu Văn Xuân nhìn cô, "Hai đứa lại cãi nhau?""Cái gì mà lại nữa." Triệu Tây Âm cười một cái, "Con không liên quan gì đến anh ấy đâu.""Nói bậy, ba lại chẳng già, nhìn thấy được, hai đứa con đều có tình cảm với nhau." Triệu Văn Xuân cười tủm tỉm hỏi: "Hôm qua Diệp Thao còn hỏi ba đó.""Ai ui trời ơi." Triệu Tây Âm thật sự bái phục, "Đừng luôn lấy chuyện này ra nói đùa nữa mà, vốn dĩ không có gì cả, mọi người còn tưởng rằng có cái gì đó.""Thật sự không gọi cho Diệp Thao à?" Hiếm khi Triệu Văn Xuân trêu chọc cô, "Chu Khải Thâm đu xà còn chưa thắng Tiểu Diệp kìa.""Trên người anh ấy có vết thương, có thể so sánh à? Đổi thành lúc anh ấy khỏe xem, một giây lập tức hạ gục thầy Diệp." Triệu Tây Âm nói được mấy câu đã bênh vực người của mình, "Ba chưa thấy qua anh ấy tập hít đất đâu, một tay, hai ngón tay chống trên mặt đất mà không nhúc nhích tí nào, giống như cục sắt vậy."Triệu Văn Xuân không hề để tâm, "Có ích lợi gì chứ, còn không phải thận hư sao."Triệu Tây Âm rửa xong đồ ăn rồi dùng ngón tay ướt sờ sờ chóp mũi, yếu ớt nói: "Con bịa ra.""A?""Anh ấy không có bệnh." Giọng nói của Triệu Tây Âm nhỏ dần, "Chỗ nào cũng không có bệnh."Thầy Triệu tức giận, "Con chỉ biết ức hiếp ba!"Triệu Tây Âm bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cũng đến mức này rồi, ai ức hiếp ai chứ.Thật ra Triệu Linh Hạ đúng hẹn tới nhà, 5 giờ rưỡi không trễ một giây. Có điều bà còn dẫn theo một người khác, tuổi tầm 25, cao lớn đẹp trai, trông có vẻ rất xuất sắc. Vừa mở miệng, Triệu Tây Âm đã nhận ra giọng nói, người lần trước bắt máy chính là anh ta.Sau khi ăn xong, Triệu Văn Xuân còn kéo Triệu Linh Hạ sang một bên, nhìn nhìn thanh niên trong phòng khách, "Giới thiệu cho Tiểu Tây?"Triệu Linh Hạ cười nhạt mà không lên tiếng.Sau đó Triệu Văn Xuân lại hỏi Triệu Tây Âm, "Cô của con giới thiệu đối tượng cho con à? Giống công tử bột vậy, ba thấy còn không tốt như Diệp Thao."Triệu Tây