Thân thể như có dòng điện đi qua hơi run lên. Yên lặng một lúc, Triệu Tây Âm hỏi: "Anh biết hết rồi?"Lúc này, không cần phải anh giấu em giấu nữa.Chu Khải Thâm cúi đầu, cong eo, dời tay khỏi bụng cô, cầm ngược lại tay cô. Để ở bên môi rồi như có như không hôn một cái, trong mắt chứa đựng sự buồn bã.Thật ra lúc Triệu Tây Âm vừa tới đã đoán được nguyên nhân anh đột nhiên khác thường. Chẳng qua hiện tại được chứng thực nên sự hụt hẫng và tiếc hận trong lòng lại xông lên đầu. Thể xác và tinh thần đều bị thương bởi chuyện cũ, đến cuối cùng thì cô lại là người chịu thiệt nhiều nhất.Lúc Triệu Tây Âm phát hiện bản thân mang thai thì tình trạng đã không được tốt lắm rồi.Máu chảy năm sáu ngày, từng chút không sạch sẽ, cô lót băng vệ sinh mỗi ngày, mắt thấy máu càng ngày càng nhiều, bụng cũng càng ngày càng đau. Sao mới nghĩ tới đi bệnh viện vậy? Lúc ngất xỉu, cô đang ở biệt thự của Triệu Linh Hạ, vừa chuẩn bị xuống cầu thang. Lần ngất xỉu này, cô trực tiếp lăn từ cầu thang xuống.Hơn mười bậc thang, không cao không thấp, nhưng vẫn làm cô té đến mức mặt mũi bầm dập.Bác sĩ kiểm tra thì phôi thai nhỏ chỉ còn lại cái phôi rỗng mà thôi, nhìn số liệu kiểm nghiệm và sóng siêu âm, nói là bản thân lúc dậy thì đã không tốt, phát hiện sớm cũng chẳng thể giữ được thai nhi, nhưng vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi. Nói tóm lại, hai người không có duyên phận mẹ con.Cảm xúc của Triệu Tây Âm hạ thấp trong một khoảng thời gian rất dài, ở Mỹ hơn hai tháng, điều dưỡng xong mới về Bắc Kinh. Sau đó xử lý chuyện ly hôn, thu dọn hành lý dứt khoát kết thúc đoạn hôn nhân không có bệnh gì mà vẫn chết của cô.Cô đi khắp hơn nửa Trung Quốc, nhìn trời cao biển rộng, ngắm hoàng hôn ánh trăng nhàn nhạt, cũng xem bốn mùa đổi thay. Một năm kia ở Thảo nguyên Nalati, cô ngồi trên vách núi mà như đang trôi nổi trên biển. Lúc gió nhẹ nhàng lướt qua, cỏ cây và sóng biển nhẹ nhàng lay động, nhân gian bao la hùng vĩ chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.Cũng vào giờ phút này, Triệu Tây Âm bỗng nhiên bình thường lại.Người phải nhìn về phía trước, đi về phía trước, học được cách tự mình thành toàn chính mình.Dấu hiệu cuối cùng đánh dấu trên bản đồ, Tân Cương là điểm cuối trong chặng đường lần này của cô. Ngày hôm sau, cô mua vé tàu cao tốc quyết định tạm thời về Bắc Kinh.Cô giải phẫu sảy thai ở Mỹ, vì tình huống khẩn cấp nên được đưa đến bệnh viện gần đó. Bệnh viện không lớn, buổi tối vẫn là bác sĩ thực tập còn non trẻ, Triệu Tây Âm không được giải phẫu đàng hoàng, sau đó Triệu Linh Hạ tìm bác sĩ phụ khoa tốt nhất để điều trị giúp cô, sau khi về Bắc Kinh thì giao cô cho bạn mình, bác sĩ Quý Phù Dung.Triệu Tây Âm đứt quãng nói vài câu về chuyện từng trải qua, cũng không hề cố gắng thổi phồng tình tiết câu chuyện. Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại làm Chu Khải Thâm nghe đến mức tựa như dao cắt.Anh bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Triệu Linh Hạ tức giận tát Triệu Tây Âm hai cái trước mặt mọi người vào đêm bà ấy về nước. Hận sắt không thành thép là một lẽ, càng nhiều hơn là đau lòng vì cô không ghi nhớ chuyện kia, bà muốn đánh cho cô tỉnh, đừng chịu thiệt vì đàn ông thêm một lần nữa.Chu Khải Thâm ôm người vào ngực, nghẹn ngào nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."Giọng nói của Triệu Tây Âm trong trẻo, giọng điệu nhẹ nhàng, "Không nói, nó sẽ sẽ không xảy ra à?"Lồng ngực của Chu Khải Thâm run rẩy dữ dội, không nói gì, chỉ cô ôm càng chặt."Đã qua rồi, em tiếp nhận rồi, không có duyên vậy." Sững lại một lát, Triệu Tây Âm lại buồn bã nói: "Thật ra vẫn rất đáng tiếc."Chu Khải Thâm cúi mặt chôn ở cổ cô, nước mắt ấm áp cứ chảy xuống như vậy.Thật ra có rất nhiều lúc, đàn ông có thể gánh vác chuyện trên vai hơn phụ nữ, nhưng nội tâm của phụ nữ lại kiên cường hơn đàn ông nhiều. Triệu Tây Âm chính là loại phụ nữ này, hiểu tự mình thuyết phục, hiểu được cách đưa ra lựa chọn.Bất luận là Mạnh Duy Tất hay là Chu Khải Thâm, lúc cô yêu thì đơn thuần nhiệt liệt, tuyệt đối không lừa gạt ai. Khi cô thất vọng khổ sở cũng không dây dưa mà uất ức chấp nhận. Khi chia tay không quay đầu, khi ly hôn dứt khoát chém xuống. Khi đó là thật sự hận, thật sự tức giận. Nghe thấy tên Chu Khải Thâm cũng có thể cảm thấy ghê tởm, đơn giản rời khỏi thành phố Bắc Kinh, trời cao hoàng đế xa, nhắm mắt làm ngơ.Hai năm sau trở về.Cũng bình tĩnh, bình thường trở lại, dần dần nghĩ kỹ một vài việc."Còn về cậu nhóc tên Vivi kia, cậu ấy là một bạn nhỏ cô em nhận nuôi ở Viện mồ côi California. Thân thế rất đáng thương, em không nói kỹ với anh nữa. Đứa trẻ kia thích gọi em là mommy, đại khái là... Cảm thấy cô em lớn tuổi nên không gọi được." Triệu Tây Âm cười, cực kỳ nhẹ.Chu Khải Thâm không nói lời nào, nhịn đến mức hai hốc mắt đỏ bừng.Không dám nói, không dám hỏi.Nếu con của chúng ta còn sống, hẳn là lớn giống cậu ấy.Đây là đêm giao thừa tàn khốc nhất, dài nhất mà Triệu Tây Âm từng vượt qua, lúc 0 giờ, ánh neon ngoài cửa sổ sát đất biến ra ánh sáng rực rỡ nhất, làm phòng ngủ u ám sáng một mảng lớn. TV ở phòng khách còn chưa tắt, người dẫn chương trình đón năm mới đang dõng dạc hoan hô.Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm lẳng lặng ôm nhau, trong lúc tranh tối tranh sáng, Triệu Tây Âm rốt cuộc chờ được một giọng nói khàn khàn,"Tiểu Tây, năm mới vui vẻ."——Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, Triệu Linh Hạ hiếm khi đại phát từ bi thành toàn tiết mục cả nhà đoàn viên của Triệu Văn Xuân. Trong nhà có ba người, ngâm một ngày suối nước nóng ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, thật ra tới chỗ nào cũng được, chỉ cần người một nhà đầy đầy đủ đủ thì thầy Triệu đã vui vẻ rồi!Triệu Tây Âm không về nhà vào buổi tối đêm giao thừa, sốt rất dữ dội, sau khi cô và Lê Nhiễm bàn lời thoại với nhau thì bảo Lê Nhiễm gọi điện thoại cho Thầy Triệu, cứ nói ở nhà cô ấy qua đêm. Hai người tình sâu tựa như chị em, thầy Triệu không nghi ngờ gì mà liên tục đồng ý.Nửa đêm Lê Nhiễm đặc biệt xấu xa mà gửi WeChat tới, "Cậu chịu được chồng trước của cậu à... Nhưng mà đàn ông nghẹn lâu như vậy, thật ra xong việc cũng rất nhanh."Triệu Tây Âm bị sốt cả đêm, đến hôm sau mới nhìn thấy WeChat thì ưu sầu. Nói bừa cái gì thế, chồng trước đã không thấy bóng dáng từ sớm rồi, để lại tờ giấy rồi đi Hàng Châu công tác. Sắp xếp mọi thứ trong nhà ổn thỏa, có một dì giúp việc mặc đồng phục ngay ngắn đang làm bữa sáng ở phòng bếp, cũng không biết mới sáng sớm mà anh tìm đâu ra người giúp việc nhà.Triệu Tây Âm hạ sốt xong thì bị cảm nặng, ngâm suối nước nóng cũng tốt để xua đuổi hơi lạnh trong người. Cô đắp khăn lông trên đỉnh đầu, dựa vào bờ hồ gửi tin nhắn năm mới vui vẻ. Đới Vân Tâm, Lê Nhiễm, Chiêu Chiêu, Sầm Nguyệt, Cố Hòa Bình, còn có mấy bạn học thời đại học. Cuối cùng do dự một lúc, cũng gửi một tin nhắn cho Tô Dĩnh.Những người khác đều nhắn lại, chỉ có Tô Dĩnh không nhắn lại.Đới Vân Tâm trực tiếp gọi điện thoại tới, lời ít ý nhiều nói ngày mai ăn một bữa cơm chung với nhau.Triệu Tây Âm thè lưỡi, vẫn là cô giáo tốt.Hôm sau, hai cô trò ăn sủi cảo giấm ở quán ăn khu Quốc Mậu, Triệu Tây Âm khá thích quán món cay Tứ Xuyên này, cô vùi đầu ăn nửa đĩa sủi cảo xuống bụng. Đới Vân Tâm duỗi tay lấy ra, nghiêm túc nói: "Sắp tới phải vào tổ diễn tập rồi, mãi chẳng học được cách khống chế cân nặng phải không?"Triệu Tây Âm phình má không nỡ nuốt nửa cục sủi cảo, "Cô ơi, ăn tết mà, ăn thêm món nữa đi."Đới Vân Tâm trừng mắt, cô liền sợ sệt bỏ cuộc."Xong lần múa dẫn đầu này, sau này dự định thế nào?" Đới Vân Tâm hỏi.Triệu Tây Âm không nghĩ nhiều, "Không có dự định gì ạ, chỉ nhảy cho tốt vậy.""Điện ảnh vừa được chiếu, cơ hội chỉ có càng ngày càng nhiều, khiêu vũ là đam mê, cũng hẳn là nghề nghiệp." Đới Vân Tâm hỏi: "Kế hoạch nghề nghiệp của em là gì?"Lần này quá đúng lúc rồi, Triệu Tây Âm liếm liếm giọt dấm bên môi, còn thèm ăn, "Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lần trước Trương Nhất Kiệt cũng hỏi em như vậy.""Em nói thế nào?""Em chỉ muốn khiêu vũ cho tốt." Triệu Tây Âm nhấp một ngụm nhỏ trà hoa cúc, hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn giữa răng, "Em cảm thấy những chuyện anh ta nói quá phức tạp, em cũng không hứng thú."Đới Vân Tâm thở dài một hơi, "Khi nào em mới có thể sửa được tính vô dục vô cầu này của em chứ."Triệu Tây Âm cười ngốc nghếch."Thế này đi," Đới Vân Tâm nói: "Bên Trương Nhất Kiệt cho em hợp đồng gì, em cũng đừng ký, hoàn thành nhiệm vụ lần này cho tốt, chú tâm làm việc là được."Triệu Tây Âm gật đầu như giã tỏi."Đến lúc đó, em trực tiếp tới chỗ cô, sau này phát triển như thế nào, nhảy như thế nào, đi chỗ nào nhảy, cô tự mình trấn cửa ải cho em." Đới Vân Tâm thành khẩn nói: "26 rồi, không nhỏ nữa, sao có thể không có chút vốn liếng để bản thân phòng hờ chứ?"Triệu Tây Âm không nghĩ sâu thêm, có gì nói đó, "Đó cũng là ký hợp đồng với công ty cô mà?""Nói cái gì đó?" Đới Vân Tâm không vui vẻ, "Ký với người khác còn không yên tâm bằng ký với cô à?"Vậy cũng thật sự quá đáng rồi, Triệu Tây Âm nhe răng cười, "Không có không có, sợ cô thêm phiền."Đới Vân Tâm vô cùng đau lòng, "Chỉ dựa vào tính tình không tranh không đoạt này của em, sau này bị người ta bán đi còn phải đếm tiền cho đối phương! Cô không trông chừng em, cô cũng không yên tâm."Triệu Tây Âm hiểu rõ trong lòng, tiếng cô giáo này không phải gọi cho có.Bảy tuổi đã đi theo Đới Vân Tâm học nhảy, chưa thu một phân tiền học phí nào, bà thật sự thật lòng bồi dưỡng cô. Nếu cô còn có chút ý nghĩ trách móc này, vậy thật uổng công làm người, không bằng cầm thú rồi."Đúng rồi, gần đây em và Chu Khải Thâm thế nào?" Đới Vân Tâm thuận miệng hỏi.Triệu Tây Âm siết chặt đôi đũa, giọng điệu bình tĩnh, "Chẳng sao cả."Đới Vân Tâm liếc nhìn cô, rất sâu xa, "Cắt đứt vướng mắc cũng tốt, nếu em muốn thật sự tái hôn thì không chừng còn có phiền phức, cũng không giúp được gì đối với sự nghiệp sau này của em."Bà nhẹ nhàng đặt nửa đĩa sủi cảo vừa lấy đi ở trước mặt Triệu Tây Âm, rộng lượng nói: "Ăn đi."Đới Vân Tâm còn có việc, ăn cơm trưa xong thì đi mất.Giống như thi đấu tiếp sức, cuộc gọi từ Sầm Nguyệt lập tức vang lên, giọng nói trong trẻo dễ nghe vui mừng nói, "Triệu Tây Qua, chiều nay chúng ta đi dạo với nhau đi."Triệu Tây Âm kinh ngạc, "Không phải em về Sơn Tây sao?""Đã trở lại rồi nè." Sầm Nguyệt nói: "Em chỉ về thăm ba em thôi, ông ấy