Trong phòng chứa củi tối tăm, ngọn lửa nhỏ ấp áp vây quanh chiếc nồi nhỏ.
Tia lửa lóe lên phác họa bóng dáng cô gái đang ngồi xổm bên bếp cực kỳ dịu dàng, còn em gái ngốc nhà anh đang ngồi cạnh người ta ăn cơm ăn thịt.Tất cả đều rất hài hòa, ngoài việc Tam Nha ăn thịt cùng với cô gái ấy.Sắc mặt anh sa sầm xuống, gọi Tam Nha ra.“Ai bảo mày ăn không đồ ăn mà không trả tiền cho người ta?”Giọng người thanh niên đang vào thời kỳ vỡ giọng trầm thấp khàn khàn mang theo sự tức giận không kiềm chế nổi, anh bước hai ba bước xông tới trước mặt Hạ Tam Nha, vừa dùng tay kẹp lấy cô bé dưới nách, vừa sa sầm mặt xuống móc mấy tờ phiếu nhăn nhúm từ trong túi ra đặt lên trên bàn, giọng nói rất cứng rắng:“Sau này đừng tùy tiện cho con bé đồ ăn nữa.”Cả người Triệu Lan Hương không khỏi lui về phía sau hai bước, trên mặt Hạ Tùng Bách đầy vẻ hung ác, tạo cho cô cảm giác anh đang muốn đánh người.Sau đó anh thật sự đánh Hạ Tam Nha một trận, đánh cô bé mông mở ra hoa, bắt cô bé đứng vào trong góc tường.
Có điều Hạ Tam Nha bị đánh quen rồi, da quá dày.
Tuy rằng bị anh trai đánh một trận, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã được ăn hai miếng móng giò heo, mãi cho đến khi cô bé đứng vào góc tường thì cái miệng vẫn nuốt nước bọt, đang cố gắng nghĩ đến mùi vị của món móng giò heo kia.Thực tế cô bé cũng không biết món mình vừa ăn chính là móng giò heo, cô bé đã bao giờ được ăn móng giò heo đâu mà biết nó có hương vị gì? Đứa trẻ đáng thương này quanh năm suốt tháng chẳng có mấy lần được ăn thịt heo.
Sau này bữa móng giò heo vào thời gian đói khát ấy, trở thành hương vị cả đời Hạ Tam Nha không quên được.Triệu Lan Hương vừa buồn cười vừa tức giận, đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách nói: “Cho cô bé ăn gì là do tôi, con bé còn nhỏ thế thì biết cái gì, anh muốn thì dứt khoát đánh cả tôi đây này?”Hạ Tùng Bách đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy có cảm giác khổ sở khó chịu lan tràn toàn thân.
Anh cũng rất muốn để em gái đáng yêu của anh được ăn một bữa thịt sung sướng vui vẻ, từ khi con bé sinh ra đến nay đều chưa được ăn một bữa ngon nào cả, hai ba tháng tuổi đã không có sữa để uống, do chị anh mài khoai lang đỏ thành bột rồi pha ra nuôi cô bé lớn.
Chính là anh đã làm việc đến mức mệt chết mệt sống rồi, mà cũng không đủ để có một bữa cơm no.Chỉ có thể đổ tại ông trời bắt các cô đầu thai vào nhà họ Hạ,