Bàn tay đang cầm cuốc của Triệu Lan Hương nắm chặt lại, nụ cười trên khóe môi cũng phai nhạt đi."Ui, tôi phải cảm ơn chị Hạ đã lo lắng cho tôi rồi...!Có điều sáng nay chị ấy đã giúp tôi một lúc, chiều nay không cần nữa đâu."Hạ Tùng Bách nghe thấy thế thì nhíu đôi lông mày dày đen sẫm của mình lại.Dường như trong lòng anh lúc này đang tự hỏi, sao con gái lại phiền phức như vậy.
Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục cầm cuốc cuốc đất.Hạ Tùng Bách vội vàng liếc nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Cô sức yếu, đừng cậy mạnh nữa, nhanh để tôi làm cho không lát nữa nhiều người tôi không giúp được cô đâu."Nói xong, anh cướp lấy cái cuốc trong tay Triệu Lan Hương, sau đó cầm lấy nó cúi người cuốc đất.
Mỗi nhát cuốc rơi xuống là bùn đất bắn lên tứ phía, khối lượng công việc mà con gái phải làm cả buổi chiều mới xong anh chỉ mất có nửa giờ.
Đoạn mương được anh đào ra vừa sâu lại vừa thẳng, bùn đất móc lên cũng được xếp chỉnh tề ngay ngắn sang hai bên.Trên trán Hạ Tùng Bách đổ đầy mồ hôi, anh nói: "Sau này đúng giờ này tôi sẽ đến làm việc giúp cô, nghe lời nào."Anh nói xong thì xoay người rời khỏi đó, giọng nói nhẹ nhàng vẫn văng vẳng theo gió.Cái từ "Nghe lời nào" này khiến Triệu Lan Hương bỗng nhiên hoảng hốt.Ông chồng già nhà cô vẫn thường xuyên nói từ này, mỗi lần anh nói ba chữ nhẹ nhàng ấy trên mặt đều hiện lên sự bao dung cưng chiều.
Cuối cùng cô cũng tìm được điểm chung giữa hai người bọn họ rồi.Triệu Lan Hương khẽ sờ lên trái tim đang đập bình bịch của mình.Chu Gia Trân thì không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Trong tiềm thức của cô ấy, chỉ có những người là đối tượng của nhau mới quang minh chính đại giúp đỡ nhau làm việc như vậy.Triệu Lan Hương vội vàng che miệng cô ấy lại, rồi nói: "Mấy chị em nhà họ Hạ sống rất tốt, cô đừng có thành kiến với họ."Chu Gia Trân nghe thấy thế thì khiếp sợ giống như vừa nghe phải chuyện ma vậy, cô ấy nói: "Sao cô cũng bị bọn họ lừa gạt thế? Gần mực thì