“Kỳ
Thiên” là thứ duy nhất phụ mẫu sớm qua đời để lại cho hắn. Nhưng mà người bên
ngoài đều gọi hắn là Quỷ Vu, hắn cũng dần dần quên mất tên mình. Dù gì cũng là
một cái tên không ai gọi, tự nhiên sẽ mất đi ý nghĩa.
Hắn
nuôi cổ từ nhỏ. Người thế tục luôn có nhiều phiền não và có những dục vọng mãi
mãi không thể nào thỏa mãn, cổ hắn nuôi vừa hay có thể thỏa mãn nhu cầu của một
số người nào đó. Bởi vậy cho dù hắn sống một mình trong Mê Vụ lâm, nhưng vẫn có
nhiều người không sợ chết vượt qua rừng sâu đầm lầy đến chỉ vì xin hắn một con
cổ trùng.
Kỳ
Thiên có quy tắc của mình, một con trùng 10 Kim nguyên bảo, không thể trả giá,
không có ngoại lệ.
Nhưng
mà thế gian rộng lớn này luôn có người có thể trở thành một điều ngoài ý muốn
của ai đó.
Sáng
sớm hôm đó, hắn thấy Lý Nguyên Bảo trong đầm lầy, nàng đã giãy dụa trong bùn
đất cả một đêm, nửa người dưới bị ngập trong đầm lầy, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi
bơ phờ, nàng ôm nửa cành cây khô miễn cưỡng giữ nửa người trên lại, trong mắt
toàn là nước mắt hối hận và tuyệt vọng.
Kỳ
Thiên đại khái có thể hiểu được sự tuyệt vọng của nàng, nhưng lại không biết
nàng đang hối hận điều gì.
Nghe
thấy có tiếng bước chân từ từ mà trầm ổn tiến lại gần, Lý Nguyên Bảo dùng sức
ngóc đầu lên, giọng khàn khàn kêu: “Cứu với…”
Cứu ta
với. Sau khi nàng nhìn thấy mặt Kỳ Thiên thì lập tức nuốt ba chữ này vào bụng.
Nên
vậy. Kỳ Thiên hiểu, trong cơ thể hắn bẩm sinh đã có cổ trùng, cổ đã trở thành
một phần của thân thể hắn, cùng sống cùng thở với hắn, chạy nhảy trong máu của
hắn, bây giờ da của hắn lồi lõm không đều, vân xanh nổi đầy, trông rất dữ tợn
hung bạo.
Không
ai cảm thấy gương mặt như vậy là dễ nhìn. Từ nhỏ hắn đã bị gọi là yêu ma, bị
tộc nhân xua đuổi, còn phụ mẫu suốt ngày bôn ba lao lực mà bỏ mạng, cũng là vì
gương mặt ghê tởm này.
Kỳ
Thiên nhìn nàng một hồi rồi quay người bỏ đi.
Lúc này
một cánh tay run run giật tà áo màu đen của hắn: “Cứu ta với…”
Cầu
sinh là bản năng, cho dù khúc gỗ nắm được có thể là yêu ma quỷ quái trong mắt
nàng.
Kỳ
Thiên hơi khựng lại, sau đó ngồi xổm xuống vô cùng bình tĩnh đẩy từng ngón tay
của Nguyên Bảo ra. Động tác của hắn bình thản, giống như là phủi bùn đất dính
trên y phục vậy. Nguyên Bảo kinh sợ nhìn vân xanh ghê tởm đầy trên cánh tay
hắn, nhìn động tác của hắn, tuyệt vọng không nói nên lời.
“Cứu ta
với.” Lúc Kỳ Thiên bỏ đi lại nghe thấy tiếng khóc lóc tuyệt vọng của nàng trong
đầm lầy, giống như một con chó con, bất lực cầu xin để được sống tiếp, “Xin
ngươi, cứu ta với…”
Hắn
dừng bước quay đầu nhìn nàng lệ ướt đầy mặt, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn lãnh đạm gật đầu: “Ừ.”
Phụ mẫu
Kỳ Thiên mất sớm, tuổi thơ cô khổ đã khiến tính cách hắn trở nên cô độc cổ
quái, hắn không phân thiện ác, bao nhiêu năm nay bất kể là người thế nào đến
xin cổ, chỉ cần đối phương có thể trả tiền thì hắn sẽ bán. Hắn không cứu người
cũng không giết người, hắn chỉ bán cổ.
Nhưng
thế gian luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Khi Kỳ
Thiên cầm dây thừng đi tìm Nguyên Bảo thì nàng đã ngất xỉu. Hắn nghĩ một hồi,
rồi đi lên phía trước lay Nguyên Bảo tỉnh.
Lúc này
xương cốt toàn thân Nguyên Bảo đau đớn như bị gãy vụn, nàng hôn mê là vì thật
sự chịu không nổi nữa, bây giờ bị lay tỉnh, đối với nàng đúng là một sự dày vò
cùng cực.
Nàng cố
gắng mở mắt nhìn Kỳ Thiên đã đi
rồi lại trở lại, tuy lúc này mặt hắn vẫn xấu xí
khiến người ta sợ hãi như cũ, nhưng ánh mắt Nguyên Bảo lại sáng lên: “Ngươi trở
lại… cứu ta sao?”
Kỳ
Thiên không đáp, khi ánh mắt Nguyên Bảo dần dần lụi tắt, cánh tay đầy vân xanh
của hắn đột nhiên nhéo má nàng.
Nguyên
Bảo bị nhéo đến thất kinh hồn vía, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Kỳ
Thiên nhéo một hồi rồi hỏi: “Mặt mập thế này phải ăn bao nhiêu thịt mới ra được
đây.” Hắn đã lâu không nói chuyện, giọng nói thô kệt khó nghe, giống như tiếng
dao cắt vào dĩa sứ. Hắn tự nói một câu xong bèn tự giác ngậm miệng lại.
Nguyên
Bảo ngẩn người ra, nhưng thấy đối phương hỏi nghiêm túc, mạng nhỏ của mình lại
đang nằm trong tay hắn, nàng bèn thành thật trả lời: “Trời sinh đó, phu tử gọi
là mặt trẻ em.”
“Cảm giác…
cũng được lắm.”
Nguyên
Bảo nhịn nhục, nụ cười cứng ngắc: “Ngươi có thể tiếp tục nhéo.”
Kỳ
Thiên thật thà nhéo thêm mấy cái, nhéo đến khi má nàng dường như sưng lên, thấy
Nguyên Bảo nước mắt uất ức đầy mặt, hắn mới trở lại thần thái như bình thường
mà buông tay ra. Hắn lấy dây thừng ra chuẩn bị tư thế tròng lên người Nguyên
Bảo, Nguyên Bảo cảm động lệ lưng tròng, nhưng một lúc sau, khi Kỳ Thiên đem dây
thừng tròng lên cổ nàng thì Nguyên Bảo bị dọa đến trắng bệch mặt, hoảng hốt vừa
kéo tay Kỳ Thiên, vừa gỡ dây thừng đang tròng trên cổ mình, sợ hãi hỏi: “Ngươi…
ngươi làm gì vậy?”
Kỳ
Thiên nghĩ một hồi: “Nhổ lên.”
Nhổ lên?
Ai? Tròng vào cổ nàng mà nhổ lên
sao?
Nguyên
Bảo sợ hãi cười, “Không không, chờ đã, tráng sĩ… tráng sĩ!”
Sợi dây
thừng siết chặt, mạnh mẽ tròng vào cái cổ trắng nhỏ của Nguyên Bảo, khuôn mặt
trắng bệch của nàng chuyển sang tím xanh, mười ngón tay cương cứng quặp lại,
ngón trỏ không cam lòng chỉ chỉ Kỳ Thiên, đôi mắt như muốn nổ tung, ánh mắt như
lệ quỷ đào sâu trên người Kỳ Thiên. Kỳ Thiên nắm một đầu sợi dây, dùng sức kéo,
hết lòng hết sức muốn cứu Nguyên Bảo ra.
Trên
thực tế Nguyên Bảo đích thực là đã được cứu ra, nhưng cũng vì vậy mà bị dày vò
mất hết nửa cái mạng.
Chọc
chọc vào gương mặt tròn của nữ nhân hôn mê bất tỉnh, Kỳ Thiên cõng Nguyên Bảo
lên, từng bước từng bước đi về ngôi nhà gỗ của mình trong rừng sâu.