“Tô…”
Hoắc Dương vừa mở miệng thì Tô Đài sực tỉnh, nàng nhảy lên phía trước ôm lấy
Hoắc Dương.
Người
ôm hắn đã không còn mùi thơm dịu nhẹ của nữ nhân như ngày xưa, khải giáp lạnh
băng tiếp xúc với nhau kêu vang, bên tai cũng không còn hơi thở, trên người
nàng có một mùi mục nát nồng đậm. Tất cả cảm giác xâm chiếm lấy cảm xúc của
Hoắc Dương, hắn ngây người thất thần.
Tô Đài
thừa cơ tháo áo choàng trên vai hắn ra, tiện tay vứt xuống đất, khải giáp trên
người Hoắc Dương không khác gì so với binh sĩ bình thường, Tô Đài kéo hắn đi
vài bước trên chiến trường đang hỗn loạn, ba vạn Nhung binh không phân rõ ai là
Vệ quốc Đại tướng quân nữa.
Hoắc
Dương bị Tô Đài kéo đi một hồi mới tỉnh ngộ: “Nàng giết Lưu Nguyệt… là vì cứu
ta?” Tô Đài quay lưng tự mình đi về phía
trước, Hoắc Dương nhíu mày, “Tô Đài!”
Người
trước mặt dừng bước, Tô Đài quay người huơ tay, một chất bột màu
trắng bay ra. Hoắc Dương hoa mắt, thân hình mềm xuống: “Nàng… lại tính kế với
ta.” Tô Đài đón lấy thân thể mềm nhũn của hắn, nghe thấy hắn cố gắng tỉnh táo
lẩm bẩm: “Cũng mặc, cũng mặc…”
Tiếng
than thở này bi thương nhiều hơn là bất lực. Giống như mạng hắn sẽ mất trong
tay nàng từ đây, kiếp này thôi cũng mặc.
Tô Đài
không lộ chút cảm xúc, vẫn bày ra bộ dạng tranh đấu không ngừng với Hoắc Dương,
từ từ lui vào giữa quân doanh trống không. Nàng lấy từ trong người ra một bộ
trang phục của Nhung binh thay cho Hoắc Dương.
Tô Đài
hiểu rõ, tình hình bây giờ nếu muốn Hoắc Dương vứt bỏ ba ngàn tướng sĩ một mình
bỏ chạy thì hắn tuyệt đối không làm. Nam nhân này từ tận đáy lòng cũng cố chấp
như vậy. Nàng chỉ đành giết ngựa của hắn, kéo hắn xuống dưới ánh mắt của bao
người, hận không thể biến hắn thành một hạt bụi, vì chỉ có như vậy nàng mới có
thể cứu hắn đi.
Vì mùi
vị của cái chết đáng sợ như vậy, đó là một loại tuyệt vọng bất luận đè nén thế
nào nó cũng sẽ từ trong mắt bò ra, đó là sự hoảng sợ mà bất luận an ủi bản thân
thế nào nó cũng có thể nhộn nhạo trào ra từ trong cổ họng, đó là sự bất lực cho dù lòng có
kiên định thế nào thì mũi cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Mùi vị
đó, nàng mềm lòng không muốn Hoắc Dương biết.
Tô Đài
chờ đến khi âm thanh chém giết bên ngoài quân doanh dần dần lụi tắt mới cõng
Hoắc Dương ra ngoài, ba ngàn tướng sĩ nước Vệ bị
tiêu diệt gần hết.
Không
khí lạnh lẽo tràn ngập mùi máu tươi. Tô Đài cụp mắt, theo đội ngũ cứu trị
thương binh của người Nhung rời khỏi chiến trường. Nửa đường nàng giết mười mấy
thương binh, cướp ngựa đưa Hoắc Dương xuyên qua sơn cốc băng tuyết bao phủ tìm
được đại doanh của Vệ quân.
Nàng
chưa từng cảm tạ thân thể cương thi này như
vậy, nếu như là Tô Đài lúc trước, chỉ với vết thương trên chiến trường thôi
cũng đủ khiến nàng mất mạng. Thân thể này không có cảm giác đau đớn, không già
không chết, nếu nàng không nói ra câu cuối cùng thì có thể sống mãi như thế
này.
Nhưng
sống mãi thế này đối với nàng có ý nghĩa gìnữa đây.
Nàng
cảm giác được rất rõ ràng là tình cảm của mình cũng dần dần tan biến theo thân
thể đã chết, không còn cảm động, không còn bi thương, chỉ còn lại chấp mê bất
ngộ.
Lúc
Hoắc Dương tỉnh lại thì vết thương trên người đã được băng bó, nhìn khung cảnh xung
quanh mình, hắn dường như lập tức hiểu ra những gì Tô Đài làm lúc trên chiến
trường. Hắn lật người xuống giường, kéo rèm bước ra ngoài. Tướng sĩ canh giữ
bên ngoài lập tức hành lễ với hắn, Hoắc Dương hỏi: “Nữ nhân đưa ta về đâu rồi?”
“Hồi
tướng quân, hình như nàng đi rồi.”
Sắc mặt
Hoắc Dương biến đổi: “Không có quân lệnh mà các ngươi dám thả người mặc y phục
của quân địch đi!”
Hai quân
sĩ lập tức quỳ xuống, run rẩy đáp: “Lúc tướng quân về dáng vẻ… rất thân thiết
với nữ nhân đó, thuộc hạ tưởng là, tưởng là… nên không dám ngăn cản nàng.”
Hoắc
Dương nhíu chặt mày, còn chưa mở miệng thì tia sáng trong khóe mắt lướt qua nữ
nhân y phục màu xám đang đứng nhìn hắn cách đó không xa. Hai binh sĩ đang quỳ
lập tức vui mừng hơn ai hết: “Tướng quân, nàng lại trở lại rồi!”
Tô Đài
nhìn Hoắc Dương, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nàng nhẹ nhàng gật đầu với Hoắc
Dương, sau đó quay người rời đi. Hoắc Dương nắm chặt tay, trong lòng có vô số
nghi vấn, lúc đầu hắn chính mắt nhìn thấy tên quân y mổ bụng
nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống, tại sao lại ở đây, tại sao… vẫn còn cứu
hắn?
Hắn
không tự chủ mà bước theo Tô Đài, rời khỏi quân doanh, Tô Đài từ từ bước về phía vùng
băng tuyết mênh mông.
Gió
lạnh của Tái ngoại mang theo tuyết bay như lông ngỗng quét qua khuôn mặt,
hai người họ một trước một sau lặng lẽ bước đi trong trời đất trắng xóa. Hoắc
Dương bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân kia dường như sẽ hóa thành một sợi lông tơ
bay đi trong thoáng chốc.
“Tô
Đài.” Cuối cùng hắn không nhịn được mà lên tiếng gọi, nhưng ngoài tên nàng ra
nhất thời Hoắc Dương không tìm ra được lời gì để nói. Tô Đài tiếp tục bước về
phía trước mấy bước, bỗng nhiên khom người xuống, đào một cây cỏ màu trắng
trong băng tuyết, loại thảo dược này trị liệu ngoại thương vô cùng công hiệu.
Nàng vẫy tay với Hoắc Dương, ý bảo hắn tiến lại.
Giao
thảo dược vào tay Hoắc Dương, ngón tay băng giá nhẹ
nhàng tiếp xúc với lòng bàn
tay ấm áp của hắn, hai người đều ngây ra.
Tô Đài
nghĩ nếu nàng có thể quên đi quá khứ thì thật tốt biết bao, buông bỏ tất cả, cứ
như vậy mà ở mãi bên cạnh hắn, nhưng điều đó là không thể nào, giữa họ đã bị sự
phản bội ngăn cách, bị cái chết tách rời, quốc thù gia hận đan xen, nàng không
có cách nào quên đi nên cũng không thể nào ở bên hắn.
Lúc này
trong lòng Tô Đài đã sớm dấy lên trăm ngàn nghi vấn – “Tại sao không nhận hàng
thư?” Tại sao lại khiến nước Từ diệt vong thê thảm
như vậy, tại sao phải đuổi tận
giết tuyệt, chàng không cần ta, cũng không cần con, chàng trung thành với Quân
vương của chàng như vậy sao? Lùi nửa bước cũng không được sao? Hay vì chàng
muốn báo mối thù ta phản bội chàng, muốn khiến ta không còn mặt mũi gặp tướng
sĩ bá tánh nước Từ dưới địa phủ?
Lúc này
thì tất cả nghi vấn đều không còn quan trọng nữa. Cho dù cuối cùng Hoắc Dương
tiếp nhận hàng thư cũng không thể thay đổi được sự thật hắn diệt nước Từ.
Hắn
phải trung thành với quốc gia của hắn, nàng phải bảo vệ Quân vương của nàng.
Tô Đài
hoảng hốt tỉnh ngộ, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã khiến họ yêu
nhau nhưng không thể bên nhau.
Tô Đài
phủi bờ vai đầy hoa tuyết của Hoắc Dương, giống như mùa hạ năm đó nàng lau mồ
hồi trên trán hắn dưới bóng cây. Nàng cố cong môi mỉm cười, nhưng cuối cùng
không thể không từ bỏ. Sự trầm mặc lan tỏa giữa hai người, cuối cùng Tô Đài nắm
tay Hoắc Dương, để bàn tay hắn áp vào bụng mình.
Da thịt
dưới lớp vải lồi lõm không bằng phẳng. Những nội tạng đó bất kể nàng xếp đặt
thế nào thì chúng cũng không ngoan ngoãn mà dồn thành một đống, tố cáo sự thật
rằng nàng đã chết.
Tô Đài
nhẹ nhàng mở miệng: “Hoắc Dương, nó là con trai.”
Hoắc
Dương run rẩy, rụt lại giống như bị phỏng. Tô Đài thuận thế thả tay hắn ra,
nàng cúi đầu nhìn bụng mình xoa nhẹ, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng
ánh mắt dịu dàng cũng đủ làm cho hơi thở của Hoắc Dương đau đớn.
Tô Đài
muốn nói, đứa trẻ này giống chàng, rất khỏe mạnh, rất xinh đẹp. Nhưng sinh mệnh
đã không cho nàng cơ hội lên tiếng nữa.
Nàng
lùi về sau một bước, Hoắc Dương đưa tay ra kéo lại theo ý thức, nào ngờ tay hắn
vừa chạm đến cánh tay nàng thì Tô Đài giống như bị vỡ vụn, mang theo yêu hận đã
không còn tồn tại, theo gió lạnh hòa lẫn vào bầu trời tuyết phủ, phiêu lãng bay
đi.
Ngay cả
thời gian phản ứng cũng không có thì Hoắc Dương đã phải trơ mắt nhìn nàng tan
biến trước mặt hắn.
Cảnh
tượng này sau này hóa thành ác mộng của hắn, ngày đêm đeo bám, không cách nào
xoa dịu được.
“Soạt”
một tiếng, chiếc lược gỗ đào rơi trên tuyết, Hoắc Dương ngây ra. Trong chớp mắt
lại thấy một cánh tay trắng xanh nhặt cái lược trên mặt đất, nữ nhân áo trắng
này không biết xuất hiện từ khi nào, một thân áo trắng như hòa vào trời đất
mênh mang. Nàng lấy ra một cây bút nhẹ điểm lên chiếc lược gỗ, nói như đang an
ủi: “Con quỷ trong lòng ngươi ta đã mang đi rồi.”
Hoắc
Dương thất thần.
Bạch
Quỷ ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương đang thất vọng, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút
vô tình: “Con quỷ của ngươi ta không lấy đi được.”
Từ đó
về sau, nam nhân này không thể nào buông bỏ được hồi ức, cũng không thể nào gọi
lại quá khứ trở về...
Chỉ còn
lại tương tư thấm vào xương tủy, đau đớn tận tâm can.