Mạt Họa
yêu lực thấp kém, chưa từng rời khỏi bức họa quá ba canh giờ, lần này vì muốn
theo Kính Ninh tu hành cho tốt, quyết tâm để chân thân lại Liễu phủ, nhưng ai
ngờ nàng miễn cưỡng gượng được một ngày thì mệt mỏi muốn ngã, bước chân bắt đầu
loạng choạng xiêu vẹo.
Kính
Ninh thấy vậy khẽ nhíu mắt: “Ta vốn tưởng yêu quái tư chất kém nhất trên thế
gian này không ai qua được ngươi, không ngờ ngươi còn tệ hơn vi sư tưởng tượng
nhiều…”
Lời hắn
chưa dứt thì Mạt Họa toàn thân mềm nhũn, “phịch” một tiếng ngồi xuống như đống
bùn, nàng bắt đầu uất ức khóc: “Sư phụ chê bai con.”
“Không
sai, chê bai ngươi đó.”
Kính
Ninh đáp thẳng như vậy lại khiến cho nước mắt trên mặt Mạt Họa không biết nên
tiếp tục nhỏ xuống hay chảy ngược vào trong. Nàng suy nghĩ một hồi rồi quyết
định khóc thê lương hơn: “Con vốn tưởng Kính Ninh sư phụ là một đạo sĩ lương
thiện, không ngờ, không ngờ… huhu, Mạt Họa thật tìm nhầm lương duyên, phó thác
nhầm người, đời này coi như hết rồi, huhu…”
Kính
Ninh nghiêng mắt nhìn nàng: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Mạt Họa
lắc đầu, chỉ lo khóc thê lương.
Kính
Ninh im lặng một hồi rồi lấy trong ngực ra một bình gốm Thanh hoa. Vừa mở nút
màu đỏ thì một mùi hương thơm nhẹ bay ra, Kính Ninh nhẹ giọng nói: “Đây là đan
dược chế tạo từ Huyết hồng liên ở Thiên Sơn, có thể giúp ngươi ngưng tụ tu vi
mười năm trong ba ngày, trong 50 năm tu hành nhanh gấp 10 lần bình thường. Coi
như vi sư tặng ngươi làm…” Hắn chưa nói hết thì một bàn tay trắng mịn lập tức
giật lấy cái bình trong tay hắn.
Nàng
ngửa đầu ngửi đan dược trong bình.
Kính
Ninh nhíu mắt, giọng nói nhẹ bẫng mang chút mùi nguy hiểm: “Vi sư tưởng là
ngươi nên bái tạ sư ân trước chứ.”
Mạt Họa
ngậm một miệng thuốc, vừa nhai vừa trừng to đôi mắt vô tội, hàm hồ hỏi: “Sư phụ
tặng lễ ật* gặp mặt cho đồ đệ là chuyện đương nhiên mà?”
*Ật:
vật
Kính
Ninh gật đầu thấu hiểu: “Nếu vậy thì lễ vật bái sư của đồ đệ đâu rồi?”
Đôi mắt
tròn xoe đảo đảo, Mạt Họa nuốt hết đồ trong miệng, vui vẻ đáp: “Ở đây ở đây.”
Nàng bật dậy nhảy đến bên Kính Ninh, nhanh như chớp giật hôn thật mạnh lên mặt
Kính Ninh.
Hành
động đột ngột này khiến trái tim luôn lặng như mặt nước của hắn bỗng hụt mất
một nhịp. Mạt Họa vẫn sáng rực mắt cười
trước mặt hắn: “Đám yêu quái kia chẳng
phải luôn nói lấy thân báo đáp là lễ vật lớn nhất đó sao, con gởi thân cho sư
phụ được không?”
Kính
Ninh im lặng hồi lâu, hắn miễn cưỡng dịch ánh mắt của mình đi chỗ khác, thở dài
một tiếng: “Ngươi thật nên học văn hóa trước.”
Mạt Họa
chờ đợi nhìn hắn: “Sư phụ dạy đi.”
Kính
Ninh không tự chủ được ngả đầu về phía sau, nhất thời có cảm giác muốn trốn
tránh. Mặc cho Mạt Họa chằm chằm nhìn hắn hồi lâu, hắn cố ý làm ra vẻ điềm
nhiên: “Vi sư vẫn nên dạy pháp thuật cho ngươi trước thì hơn.”
“Sư phụ
dạy cái gì con cũng học hết, dù sao con cũng là người của sư phụ rồi.”
Lời này
nghe ra có chút kỳ quái, Kính Ninh dùng tâm tư hết sức chính đạo suy ngẫm, Mạt
Họa là đồ đệ của hắn, nàng nói vậy cũng không có gì kỳ quái lắm. Hắn gật đầu:
“Ngươi phải nhớ kĩ, vi sư dạy ngươi pháp thuật là để ngươi thanh tu đạo hạnh,
đừng có lòng làm hại người khác, nếu ngươi phạm môn quy của ta thì ta sẽ đích
thân thu thập ngươi.”
Mạt Họa
chớp mắt nhìn hắn, không có biểu hiện gì.
“Có
hiểu không?”
Mạt Họa
lắc đầu: “Không hiểu lắm, sư phụ vẫn chưa nói rõ mà, sư phụ đích thân thu con
làm gì? Làm vợ lẽ à?”
Kính
Ninh hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt: “Ta phải tìm một phu tử dạy văn hóa cho
ngươi trước mới được.”
Mạt Họa
gật đầu, đôi mắt uất ức ẩn giấu chút ý cười, sư phụ không biết thư sinh vẽ ra
nàng là một phu tử rất giỏi.