Mạt Họa
hận đến mức máu huyết chạy loạn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nàng
quay đầu nhìn quỷ hồn của thư sinh, lúc này hắn đã trở lại bình thường như
những quỷ hồn khác, đang ngồi bên cạnh Liễu tiểu thư khóc huhu, nhưng hắn đã
không còn muốn giết chết Liễu tiểu thư nữa.
Kính
Ninh vừa muốn ra tay độ hắn thì một nữ nhân áo trắng bước ra từ trong không
trung, nàng đi đến bên cạnh thư sinh lạnh giọng nói: “Ta là Bạch Quỷ, ta đến
thu đi quỷ quái trong lòng ngươi.” Vừa dứt câu thì không cần biết thư sinh có
bằng lòng hay không, nàng móc ra một cây bút điểm nhẹ lên ngực hắn, một luồng
khí trắng ngưng tụ trên đầu bút, Bạch Quỷ không khách sáo thu nó vào trong tay
áo, “Ta đã lấy đi chấp niệm của ngươi rồi. Đi đầu thai đi.”
Thư
sinh vẫn khóc huhu, nhưng thân ảnh ngày càng mờ nhạt, cuối cùng dần dần biến
mất.
Mạt Họa
mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Kính
Ninh nhíu mắt xem xét Bạch Quỷ một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Cô nương lang bạt
giữa trăm kiếp hồng trần, chứng kiến trăm điều khổ của thế nhân, sao không nghĩ
lại xem trong lòng có chấp niệm không buông bỏ được không?”
“Thứ ta
cần chính là chấp niệm.” Bạch quỷ im lặng một hồi, “Đã quấy nhiễu rồi, mong Sơn
thần lượng thứ.” Nói xong thân ảnh nàng cũng từ từ biến mất, tan vào không
trung.
Mat Họa
trợn to mắt kinh ngạc, quay sang nhìn Kính Ninh: “Sơn thần?”
“Vi sư
cũng quên rồi.”
Mạt Họa
nghiêng mắt nhìn hắn: “Tên lừa đảo gian ác này. Ta luôn tưởng ngươi chỉ là một
tiểu đạo sĩ thôi!”
Kính
Ninh gật đầu nói: “Vi sư đúng là tu hành không đủ, dạo một vòng cũng chỉ lừa
được một đồ đệ như ngươi.”
“Hứ,
làm gì có, ngươi đã lừa được đồ đệ nào đâu.” Mạt Họa hứ một tiếng, không nhịn
được mà loạng choạng lui về phía sau, Kính Ninh cố ý đưa tay ra giữ lại, ôm
nàng vào lòng. Mạt Họa thật thà không khách sáo ôm lấy ngực hắn, vùi đầu thật
mạnh: “Thật tốt quá, ta còn lợi dụng được ngươi nhiều như vậy nữa.”
Kính
Ninh hơi ngẩn ra rồi than thở: “Thật là ngốc quá, ai lợi dụng ai cũng không
phân biệt nữa.”
Sự vật
trước mắt Mạt Họa dần trở nên mơ hồ, đầu nàng vô lực dựa trên vai Kính Ninh,
nhẹ giọng đáp: “Sư phụ, ta không thể nào làm đồ đệ của ngươi được nữa rồi.”
Kính
Ninh nhướng mắt: “Muốn làm sư sương sao?”
Mạt Họa
cười: “Cũng không làm, e là ta phải rời xa ngươi rồi.”
Kính
Ninh ngẩn ra, giận dữ nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Ta nói
thật đó.” Mạt Họa đáp, “Ta là do thư sinh vẽ ra, hắn chết rồi tự nhiên ta cũng
không sống được nữa, hắn không đầu thai được thì ta cũng không đầu thai được,
nhưng mà… cũng may.” Hơi thở nàng yếu dần, “Kiếp này của Mạt Họa quá ngắn,
không thể làm đồ đệ tốt của ngươi, kiếp sau tiếp tục vậy…”
Kính
Ninh trong lòng hoảng hốt, một cảm giác không diễn tả được tuôn trào trong mạch
máu, mỗi một giọt máu giống như đọng lại thành một cây băng châm xuyên qua tứ
chi của hắn, bị níu lại ở ngực, rồi sao đó tiến vào trong tim, cắm vào trong
thịt.
“Chờ
đã!” Bỗng nhiên Mạt Họa mở mắt, nhíu áo
Kính Ninh, giận dữ nói: “Trước khi tìm
ra kiếp sau của ta thì phải nhớ đốt giấy cho ta đó.”
Kính
Ninh khựng lại, lúc này bỗng nhiên lại muốn cười.
Mạt Họa
mở mắt to hơn: “Đốt nhiều vào đó!”
“Ừ.”
“Dù gì
ngươi cũng là ngươi quen duy nhất của ta còn sống.” Mạt Họa dừng một lát rồi
lại bất an nói: “Kiếp sau nếu ông trời không cho ta gặp ngươi thì ngươi nhớ
phải tìm ta đó, nhất định phải tìm đó nhé, rồi dạy dỗ đồ đệ này cho thật tốt!
Hoặc là… trực tiếp cho ta làm sư nương cũng được lắm…”
Lần này
thiếu nữ trong lòng tuyệt đối yên lặng, Kính Ninh cảm thấy sự yên lặng này
không thích hợp với nàng. Nữ nhân tên Mạt Họa này nếu như là một bức họa thì lẽ
ra phải là một bức Bách điều triều phụng, chí chóe cãi nhau không thôi. Đột
nhiên yên lặng thế này chỉ khiến người ta cảm thấy…
Trong
lòng trống rỗng.
Hắn ôm
lấy thân thể đang dần trở nên trong suốt của Mạt Họa, không nói lời nào.
Ngươi
của Liễu phủ dần dần tỉnh lại, khi Liễu tiểu thư mở mắt thì chỉ nhìn thấy một
đạo sĩ điềm nhiên tựa thần tiên đang cô độc bi ai.
Vĩ thanh
Đầu
đường, trong một con hẻm, tên ăn mày áo xám một cước đạp vào đũng quần tên ăn
mày mạnh khỏe rồi giật lấy màn thầu trên tay hắn chạy mất, vừa đến đầu hẻm thì
đầu va phải một đạo sĩ áo trắng, trên y phục trắng tinh lập tức xuất hiện mấy
vệt màu xám.
Tên ăn
mày hoảng sợ, xấu hổ muốn chạy thì bị đạo sĩ dễ dàng chộp lấy tay.
Nàng co
ro lui về phía sau, đạo sĩ khom xuống, trong ánh sáng ngược chói lóa, nàng nhìn
thấy một khuôn mặt đẹp tựa tiên nhân.
Tiên
nhân lau vết dơ trên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ nàng muốn làm đồ đệ của
ta hay làm nương tử của ta?”
Tên ăn
mày ngẩn ngơ nhìn hắn, màn thầu trong tay lăn tròn trên mặt đất. Tên ăn mày
đuổi đến điên cuồng nhìn đạo sĩ áo trắng.
Không
có ai đáp hắn, hắn thầm suy nghĩ một hồi rồi quyết định: “Vậy làm cả hai nhé.”