Vương
thừa tướng bệnh chết ở nhà. Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, chém mấy trăm thị vệ của
phủ Thừa tướng. Triều Triệt nghe tin vội vã nhập cung, khi Hoàng đế chỉ mới 16
tuổi nhìn thấy nàng thì hai mắt đã đỏ hồng, cậu ôm tỷ tỷ khóc thật to như lúc
nhỏ: “Hoàng tỷ, Hoàng vị này đệ ngồi khổ cực quá, lúc nào cũng phải đề phòng
minh thương ám tiễn. Hôm nay là Thừa tướng… ngày mai có khi nào là tỷ, có khi
nào là đệ… có phải chỉ cần giết hết tất cả thì chúng ta mới có thể an toàn
không?
Triều
Triệt trầm mặc hồi lâu, chỉ đành an ủi cậu một lúc, lòng nặng trĩu bất an trở
về Tấn vương phủ.
Dùng
bữa tối xong, thị nữ cho nàng biết tối nay Tấn vương muốn qua đêm ở Thư phòng,
đôi mày Triều Triệt càng nhíu chặt hơn. Nàng nghi ngờ, và vì sự nghi ngờ này mà
cảm thấy sợ hãi…
Nào ngờ
đêm chưa khuya, Thư phòng Tấn vương đột nhiên vang lên tiếng chém giết. Ngoài
cửa có thị vệ vội vã hét to: “Vương gia bị hành thích rồi! Mau mau!”
Tay
chân Triều Triệt lập tức đông cứng, đầu một mảng trống rỗng. Nàng tùy tiện chộp
một chiếc áo khoát, đến giày cũng không kịp mang mà chạy ra ngoài.
Bên
ngoài Thư phòng một đám hỗn loạn, thích khách đã bị xử lý hết, máu nhỏ khắp mặt
đất, Sở Diệp mặc áo ngoài màu tím được dìu đứng ở cửa Thư phòng, các thị vệ
đang quỳ rạp dập dầu thỉnh tội.
Triều
Triệt vội vã chạy lên phía trước, sờ khắp mặt Sở Diệp, sau đó lại kiểm tra toàn
thân hắn: “Chúng có làm chàng bị thương không? Có nghiêm trọng không? Có đau
không?”
Sở Diệp
nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Triều Triệt, bất giác ngẩn ra: “Nàng đến đây
làm gì?” Trong giọng nói có sự nghiêm khắc không kịp che giấu.
Triều
Triệt khựng lại, Sở Diệp chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với
nàng, xưa nay hắn đối với nàng luôn ôn hòa, cho dù thỉnh thoảng có giận trong
lòng, nhưng bề ngoài cũng không hung dữ với nàng. Triều Triệt bị hỏi như vậy
nên bỗng lắp bắp: “Ta… lo cho chàng.”
Sở Diệp
dường như cũng phát giác mình mất kiềm chế, cất giọng nhàn nhạt: “Ở đây vừa
nguy hiểm vừa hỗn loạn, chỉ sợ sẽ làm bẩn áo nàng…” Hắn cúi đầu, lúc này mới
phát hiện Triều Triệt không mang giày. Đôi chân trắng muốt đã bị vấy máu. Lòng
Sở Diệp nhói lên, vừa đắng vừa chát vừa có sự ấm áp
khó nói, hắn lặng lẽ cụp
mắt thở dài, “Nàng không nên đến đây.”
“Chúng
ta là phu thê, chàng ở đâu thì ta ở đó.”
Sở Diệp
trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở mắt cao giọng dặn dò: “Còn không mau tức tốc
quét dọn trong sân đi.” Hắn khẽ lui một bước: “Triệt nhi, ở đây hỗn loạn lắm,
ta lệnh cho người đưa nàng về.” Lời hắn chưa dứt thì trong Thư phòng truyền ra
giọng nữ nhân: “A Diệp, vẫn chưa xử lý xong sao?”
Thân
hình Triều Triệt cứng lại, chỉ thấy đôi mày Sở Diệp nhíu chặt.
“Chẳng
trách mấy ngày nay chàng đều ở Thư phòng. “ Triều Triệt lạnh lùng cong môi,
“Nỗi lo hôm nay của ta thật dư thừa quá.” Nàng vòng qua Sở Diệp, ngẩng cằm đi
vào Thư phòng như một chiến sĩ, Sở Diệp xoay người cản trước mặt nàng. Đôi mày
nhíu chặt dường như nói hết sự bất an của hắn.
Triều
Triệt cười nói: “Chàng không cần lo, ta không làm gì cô ta đâu. Chỉ muốn xem
xem lại là cô nương nhà nào mà hơn được ta thôi.”
“Triều
Triệt.” Hắn kéo tay nàng. Thần sắc nghiêm túc như muốn bảo vệ thứ đồ quý nhất
của mình, còn kẻ địch chính là nàng, chính thê của hắn, Triều Dương công chúa.
Triều
Triệt chỉ cảm thấy buồn cười: “Sở Diệp, chàng đã phong lưu như vậy thì ban đầu
hà tất nhọc công cưới ta, nếu chàng tùy tiện cưới một nữ nhân nào đó không phải
của Hoàng gia thì cũng không cần lén lút cực khổ vậy đâu, che che giấu giấu,
mệt cho chàng mà cũng mệt cho ta nữa.” Triều Triệt quay người rời đi, “Chàng
quyết ý ngăn cản thì ta sẽ không vào, nhưng mà chàng nhớ lấy, ta không phải nữ
nhân bình thường, ta không thờ chung chồng với người khác đâu.”