“Triều
đường giang hồ con đều không thể dung thân nữa, sau này theo ta ẩn cư sơn lâm
đi. Ta sẽ bảo vệ con.”
Diệp
Khuynh An bỗng mở mắt, trăng đêm tịch liêu ngoài ô cửa. Hắn ôm đầu ngồi dậy, mồ
hồi lạnh cả tay. Chớp mắt mà án trảm ở Hiền vương phủ đã trôi qua tròn bảy năm,
mỗi đêm hồn mộng hắn vẫn vì cảnh tượng đó mà kích động.
“Khụ…
khụ khụ!”
Hắn
nghe trong phòng Thanh Trụy vang ra tiếng ho như xé tim xé phổi, hình như còn
có tiếng nôn ọe.
Diệp
Khuynh An hoảng hốt, vội khoát áo đẩy cửa đi ra.
Từ khi
Thanh Trụy một mình cứu hắn nguyên vẹn ra khỏi Pháp trường bảy năm trước, sau
khi đến ở trên Côn Ngô sơn này sức khỏe nàng vẫn luôn không tốt, vẫn thường
xuyên bị ho, nhưng chưa từng ho nghiêm trọng thế này. Diệp Khuynh An khẽ nhíu
mày, đứng bên ngoài cửa phòng Thanh Trụy, hắn chần chừ một hồi mới gõ cửa.
“Sư
phụ?”
Bảy năm
nay hắn chưa từng gọi lại tên nàng, dường như muốn mượn xưng hô này để nhắc nhở
nàng, và cũng nhắc nhở bản thân hắn về thân phận của họ.
Trong
phòng im lặng một hồi rồi truyền ra giọng nói khàn khàn của nữ nhân: “Vào đi.”
Hắn
theo lời đẩy cửa bước vào, thấy Thanh Trụy đang khoát áo ngồi bên bàn, trong
tay nàng cầm ly trà, nhàn nhạt nhìn hắn: “Sao vậy?”
Bảy năm
nay, năm tháng dường như đã biến Diệp Khuynh An thành một nam tử cao to, nhưng
lại chẳng để chút dấu vết gì trên người Thanh Trụy, nàng giống như tiên nhân
trong truyền thuyết, không già không chết, bám trụ với thời gian không chuyển
dời.
Ánh mắt
Diệp Khuynh An khẽ xoay chuyển trên người nàng rồi lập tức cụp xuống: “Con nghe
người ho dữ dội quá.”
“Không
sao, chỉ là nửa đêm dậy xuống trà bị sặc thôi.” Nàng nhàn nhạt đáp, “Không cần
lo lắng, ta không sao. Về phòng ngủ đi.”
Diệp
Khuynh An nghe giọng nàng chỉ hơi khàn hơn bình thường một chút, hình như thật
là chỉ bị sặc trà thôi. Hắn không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu. Khoảnh khắc tiến
gần cửa, ánh mắt Diệp Khuynh an quét qua đốm màu sẫm trên vạt áo dưới đất của
Thanh Trụy, đêm tối nhìn không rõ, nhưng ước chừng vẫn có thể thấy được…
Đó là
máu.
Toàn
thân hắn khẽ run, lập tức quay đầu nhìn Thanh Trụy. Nàng vẫn uống trà như không
có gì
xảy ra. Cổ họng Diệp Khuynh An cuộn lên một lời nhưng xoay chuyển mấy lần
rồi lại nuốt vào trong bụng.
“Cạch”
một tiếng, cửa bị đóng lại.
Thanh
Trụy khẽ thở nhẹ, cởi bỏ áo ngoài, ánh trăng tràn vào trong phòng, trên y phục
của nàng có một mảng đỏ sẫm, vết máu dưới đất cũng đặc biệt chói mắt. Luồng khí
tanh trào lên trong cổ họng đã bị nước trà đè xuống, Thanh Trụy nương ánh trăng
xem xét đầu ngón tay đã thâm đen của mình, khóe môi từ từ cong lên nụ cười khổ.
Cơ thể
này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Có thể cùng Khuynh An đi hết kiếp này
không…
Hôm
sau, mới sáng sớm Thanh Trụy đã đứng trong sân, ngẩn ngơ nhìn cái chuông bạc
treo trên cửa, hôm nay rừng không có gió nhưng chuông bạc kia vẫn đinh đinh
đang đang kêu không ngừng. Trong lòng Diệp Khuynh An cũng cảm thấy kỳ quái, còn
chưa mở miệng hỏi thì Thanh Trụy bèn nói: “Bình rượu quế hoa chôn dưới gốc hoa
quế chắc là đủ thời gian rồi, Khuynh An, thay ta xuống núi mua ít thức ăn về.
Hôm nay ta có cố nhân đến làm khách.”
Nụ cười
trên mặt nàng tràn đầy hoài niệm và bi thương nhàn nhạt khiến lòng Diệp Khuynh
An không nhịn được mà chùng xuống, cố nhân nào mà có thể khiến nàng nhớ đến
vậy…
“Dạ, sư
phụ.” Vạn phần hiếu kỳ, ngàn phần để tâm đã bị hai chữ “sư phụ” biến thành tĩnh
lặng. Hắn không thể hỏi, cũng không nên hỏi.
Nàng là
sư phụ của hắn, là ân nhân cứu mạng của hắn, chỉ có vậy thôi.