Thiên
Thiên ôm tỳ bà, đứng trên đài cao trải thảm đỏ, đưa mắt nhìn xuống vẻ phù phiếm
trên khuôn mặt những lão gia phú quý dưới đài, đầu ngón tay nhẹ đưa, tiếng tỳ
bà vang lên, khách nhân bên dưới đều cảm thấy kinh ngạc. Thiên Thiên biết, khi
khúc nhạc này xong thì nàng sẽ giống như một thứ đồ vật, bị người nào đó dưới
đài ra giá cao nhất mua đêm đầu tiên.
Giống
như một món đồ chơi mặc người ta bày bố.
Bảo tỷ
từng dặn dò, khúc nhạc này của nàng phải hết sức quyến rũ triền miên, nhưng
Thiên Thiên lại đàn khúc tỳ bà này một cách buồn bã bi ai, Bảo nhi nghe thấy
liền xanh cả mặt, chưa chờ Thiên Thiên đàn xong thì nàng ta đã giành sân khấu:
“Các vị quan nhân, đây là cô nương thuần khiết nhất của Thanh Liễu các chúng
tôi, tên là Thiên Thiên, vừa tròn 16 tuổi, dáng vẻ thanh tú lại đàn hay, ngày
thường tôi giấu nàng ấy rất kĩ, không cho ai gặp hết, hôm nay là lần đầu tiên
nàng ấy đăng đài…”
“Ai
thèm nghe mấy lời nói nhảm này của cô.” Một nam nhân trung niên nói, “Để tiểu
nương tử hát một bài đi.”
Bảo nhi
ngượng ngùng cười vài tiếng: “Vị đại gia đây… thật ra giọng của cô nương này
không hay.”
Thì ra
là bị câm.
Chúng
nhân xôn xao, nhất thời đều tỏ ra mất hết hứng thú. Bảo nhi đang cười khổ thì
bỗng nghe một giọng nam thuần hậu: “Bao nhiêu tiền?” Chúng nhân đều lặng thinh
quay đầu nhìn nam nhân vừa mở miệng.
Thiên
Thiên cũng nhìn ra từ phía sau Bảo nhi, nam nhân kia thân mặc huyền y thêu
tường vân bằng chỉ vàng, vừa nhìn đã biết là không giàu thì cũng sang. Nam nhân
đạm mạc uống một hớp rượu ngọt, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Thiên Thiên, rơi
trên người Bảo nhi. Bảo nhi trong lòng chấn động vội đáp: “Ba lượng bạc nén.”
“Ừ, ta
mua.”
Nàng bị
một nam nhân mua chỉ với một câu đơn giản như vậy thôi.
Trong
hoa phòng, Thiên Thiên mặc y phục hở hang ngồi bên giường, nàng chưa từng trấn
định cũng chưa từng hoảng loạn như vậy, bàn tay nắm chặt cái kéo trong áo khẽ
run, nàng nghĩ, sống nhẫn nhịn nhục nhã bao nhiêu năm rồi, đến bây giờ dù sao
cũng phải đấu tranh cho bản thân, cho dù chỉ đổi lại được cá chết lưới rách.
Cửa hoa
phòng bị đẩy nhẹ mở ra, qua lớp sa mỏng, Thiên Thiên nhìn nam nhân mặc huyền y
đang từ từ bước đến, tay càng nắm chặt cái kéo. Bức rèm hồng trước mặt bị kéo
ra, nam nhân yên lặng đứng trước mặt nàng, ánh mắt trầm ngâm xem xét nàng.
Lòng
bàn tay Thiên Thiên toát mồ hôi, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn, bỗng nhiên
một chiếc áo còn mang chút hơi ấm được vứt lên người nàng, nam nhân lạnh giọng
nói: “Mặc vào.” Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy nam nhân chìa tay ra,
“Đưa thứ trong tay cô ra đây.”
Thiên
Thiên cảnh giác dịch về phía sau, vô cùng đề phòng. Nam nhân cười lạnh: “Nếu ta
muốn chạm vào cô thì cho dù toàn thân cô đầy gai ta cũng có thể nhổ ra hết.”
Nàng
nhìn vết chai chỉ có người tập võ lâu ngày mới có trên tay nam nhân, cuối cùng
cũng giao cái kéo ra. Nam nhân tiện tay vứt cái kéo đi, quay người đi đến bên
bàn ngồi xuống, hắn rót một ly rượu cho mình: “Đàn một khúc nhạc nghe xem.”
Nghe
xong yêu cầu này, Thiên Thiên ngẩn ra một hồi mới vội tìm tỳ bà ôm vào lòng,
nàng âm thầm xem xét nam nhân kia một hồi, thấy hắn bắt đầu độc ẩm, lúc này
Thiên Thiên mới điều chỉnh được tâm trạng, đàn lên một khúc nhạc.
Hết
khúc này đến khúc khác, Thiên Thiên đàn đến đầu ngón tay sưng đỏ nam nhân cũng
không bảo nàng dừng lại, cuối cùng tiếng bình rượu vỡ cắt đứt tiếng đàn vang
lên trong đêm khuya.
Thiên
Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy nam nhân đã say khướt bò
trên bàn tự mình lẩm bẩm.
Cửa sổ
đang mở, gió đêm lạnh lẽo ùa vào phòng, Thiên Thiên nhìn áo ngoài màu đen trên
người mình, mềm lòng đi đến bên nam nhân, đang muốn choàng cho hắn thì bỗng nam
nhân kéo tay Thiên Thiên, lực đạo mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Thiên
Thiên sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội lui về phía sau, nhưng nam nhân không
buông tay, hắn say đến vô lực nên bị Thiên Thiên hoảng hốt kéo ngã, vừa hay đổ
chồm lên người Thiên Thiên, một bàn tay bóp trên ngực nàng. Thiên Thiên cả
kinh, nàng tát lên mặt nam nhân một tiếng “bốp”, không ngừng lui về phía sau,
vội vã thoát ra khỏi người hắn. Nam nhân vẫn giật Thiên Thiên lại không buông,
sau khoảnh khắc đau đớn dường như hắn đã sực tỉnh, nộ khí thâm thầm tuôn ra từ
ánh mắt đen sâu thẳm, hắn kéo Thiên Thiên lại, nhẹ nhàng giữ hai tay nàng, tay
kia bóp lấy cổ Thiên Thiên.
Bàn tay
nắm chặt, mặt Thiên Thiên đỏ lên, hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng nhìn nam
nhân trên người mình, lòng đầy sợ hãi và tuyệt vọng, lệ châu từng hạt từng hạt
lăn xuống, cổ họng đã mất giọng nhiều năm lúc này phát ra tiếng thổn thức như
động vật.
Nam
nhân hoang mang bừng tỉnh, hắn lập tức buông tay, Thiên Thiên dùng sức hít thở,
cả gian phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe hơi thở của nàng.
Nam
nhân không hề rời khỏi người Thiên Thiên, hắn si ngốc nhìn lệ châu trên mặt
nàng, im lặng một hồi mới khàn giọng nói: “Cười đi.”
Lúc này
Thiên Thiên chỉ cảm thấy người này bị bệnh rồi, tình cảnh như vậy thì kẻ điên
nào mà cười được chứ. Nhưng nam nhân lại vùi đầu xuống, dán lên má nàng thấp
giọng nói: “Tiếu Tiếu*…” Giọng hắn như đang than khóc, Thiên Thiên chợt hiểu
lúc này hắn đang gọi tên một người.
*
Tiếu Tiếu là tên nhưng cũng có thể hiểu là “Cười đi”
Không
chờ Thiên Thiên nghĩ xong thì cái đầu của nam nhân đang dán trên má nàng của
bèn bắt đầu chuyển động, hắn ngậm lấy vành tai nàng nhẹ mút. Người chưa từng
trải qua chuyện này như Thiên Thiên lập tức ngây ngốc, môi của nam nhân hôn đến
má nàng, đến lúm đồng tiền, đến khóe môi nàng, hắn nhẹ liếm khóe môi Thiên
Thiên, từ từ tách đôi môi đang mím chặt của nàng…
Thiên
Thiên lập tức sực tỉnh, trong lúc kinh hãi, đầu gối nàng thúc mạnh lên trên…
Nam
nhân “hự” một tiếng, trước khi ngất đi Thiên Thiên nghe thấy hắn cắn răng thốt
ra hai chữ: “Điêu dân.”