Sau khi
Thiên Thiên theo Tiêu Thành Mộ về Trấn viễn Tướng quân phủ thì được sắp xếp ở
trong một tiểu viện yên tĩnh, sống một cuộc sống nhàn nhã mà đời này nàng chưa
từng có, nhưng nàng lại không gặp được Tiêu Thành Mộ.
Mãi đến
tháng Năm, trong cung truyền đến chỉ ý, Hoàng hậu về nhà mẹ ngang qua Trấn viễn
Tướng quân phủ, sẽ đến phủ nghỉ một lúc. Để nghênh tiếp Hoàng hậu đến “Tạm
nghỉ”, Tướng quân phủ bận rộn tối tăm mặt mũi. Chuyện này vốn không liên quan
đến Thiên Thiên, nhưng đêm trước khi Hoàng hậu đến, Thiên Thiên gặp được Tiêu
Thành Mộ trong vườn hoa của Tướng quân phủ.
Hắn lại
đang ngồi trong đình uống rượu. Thiên Thiên đứng bên gốc hoa dâm bụt yên lặng
nhìn hắn một hồi, vừa muốn quay người rời đi thì nghe Tiêu Thành Mộ nói: “Đứng
lại.” Thiên Thiên thật thà đứng lại, hắn lại nói: “Đàn một khúc nhạc nghe xem.”
Thiên
Thiên không mang tỳ bà bên mình, đang không biết làm sao thì Tiêu Thành Mộ
không biết từ đâu lấy ra một cây tỳ bà đặt trên bàn: “Dùng cái này đàn đi.”
Thiên
Thiên bước lên phía trước, trên bàn là một cây tỳ bà cực tốt, mắt nàng sáng
lên, thích thú sờ thử, nàng sờ thấy trên đầu cây đàn có một chữ “Tiếu”, Thiên
Thiên khựng lại, bàng hoàng nghĩ đến “Tiếu Tiếu” hôm đó Tiêu Thành Mộ gọi bên
tai nàng.
Thì ra…
vật này là của cô nương tên Tiếu Tiếu kia. Thiên Thiên cụp mắt, nhưng cũng
không hỏi nhiều, nàng ôm tỳ bà bắt đầu đàn, vẫn là khúc nhạc bi thương đó,
dường như muốn cắt đứt ruột gan người khác.
Tiêu
Thành Mộ nhìn ánh trăng bên ngoài đình nhàn nhạt hỏi: “Sao không chịu về nhà?”
Khúc
nhạc chợt dừng, Thiên Thiên chấm chút rượu viết lên bàn: “Không có nhà để về.”
Tiêu
Thành Mộ lại điềm đạm nhấp rượu: “Nếu đã vậy thì ở đây làm thị thiếp cho ta
được không?”
Thiên
Thiên ngẩn ra, nàng viết: “Tại sao?”
Thiên
Thành Mộ say khướt nhìn Thiên Thiên cười: “Vì đôi mắt của nàng.” Lời hắn còn
chưa dứt thì đã lảo đảo rời khỏi mái đình, “Nếu nàng bằng lòng thì ba ngày sau
ta sẽ rước nàng vào phủ.”
Thiên
Thiên ngồi trong mái đình không người một hồi, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Hôm
sau, Hoàng hậu đến tạm nghỉ ở Tướng quân phủ như đã định. Thiên Thiên không có
tư cách gặp được Hoàng hậu, nàng đang tưới hoa trong tiểu viện của mình, trên
mặt lấm lem bùn đất trông rất buồn cười. Bỗng nhiên một giọng nói nữ nhân vang
đến tai nàng, Thiên Thiên hiếu kỳ ra khỏi cửa viện, thấy Tiêu Thành Mộ và một
nữ nhân mặc hoa phục đang đứng đối diện nhau bên bờ hồ.
Nữ nhân
kia khoát áo thêu hình phụng màu vàng, Thiên Thiên lập tức hiểu ngay thân phận
của người đó.
“Thành
Mộ…” Giọng nữ nhân có chút nghẹn ngào, “Là ta và Thánh thượng có lỗi với
chàng.” Nàng nói xong liền quỳ xuống, muốn dập đầu với Tiêu Thành Mộ.
“Nương
nương hành đại lễ như vậy Thành Mộ không dám nhận.” Tiêu Thành Mộ không nhìn
nàng, ánh mắt hướng về chân trời xa xa, “Người đứng lên đi.”
Hoàng
hậu nước mắt như mưa, sau khi bái ba cái mới đứng dậy, Tiêu Thành Mộ nhàn nhạt
nói: “Cái hẹn tháng Mười Tiêu mỗ nhất định đến.”
Hoàng hậu thấp giọng cảm tạ,
trước khi quay người rời đi bỗng nghe Tiêu Thành Mộ gọi, “Tiếu Tiếu, Tiêu Thành
Mộ làm vậy là vì quốc gia xã tắc, nàng… nàng và Hoàng thượng không cần áy náy.”
Hoàng
hậu đi thế nào thì Thiên Thiên không nhớ được, âm thanh bên tai nàng ong lên,
nàng chỉ nhớ đôi mắt như đã từng quen thuộc của Hoàng hậu và tiếng gọi “Tiếu
Tiếu” khàn khàn của Tiêu Thành Mộ.
Thì ra
là vậy, thì ra là vậy.
Người
hắn thích là Hoàng hậu đương triều, đôi mắt hắn cần là đôi mắt giống như Hoàng
hậu.
Thiên
Thiên không nhịn được mà sờ mắt mình, nhất thời tâm trạng kì quái khó nói. Nàng
ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Mộ, dường như phát giác được ánh mắt của Thiên Thiên,
Tiêu Thành Mộ cũng nhìn lại, thần tình hắn mang sự lạnh lùng khó giấu.
Bị
người ta nhìn thấy những chuyện này chắc sẽ giết người diệt khẩu, Thiên Thiên
nghĩ vậy.
Sự trầm
mặc chuyển động giữa ánh mắt hai người, cuối cùng Tiêu Thành Mộ dời mắt trước,
vừa đi xa vừa dặn dò: “Trở về rửa mặt đi.”
Hai
ngày sau, Tiêu Thành Mộ rước Thiên Thiên vào phủ, trở thành thị thiếp đầu tiên
của hắn.”
Sau khi
Tiêu Thành Mộ giở khăn đỏ che đầu của Thiên Thiên, nàng viết một hàng chữ trong
tay bàn tay hắn: “Tướng quân, ngài có thể gọi tên thiếp không?”
Tiêu
Thành Mộ hơi khựng lại: “Nàng tên gì?”
“Thiên
Thiên.” Nàng yên lặng viết xuống hai chữ, không có chút oán hận bất mãn.
Tiêu
Thành Mộ gọi cái tên này như nàng muốn, giọng nói quyến rũ phát ra điệp âm mềm
mại này khiến Thiên Thiên nhíu mắt. Đối với nàng thì vậy là đủ lắm rồi.
Dưới
ánh nến đỏ, nụ cười của Thiên Thiên ngọt ngào ấm áp như cánh bèo mềm mại dưới
nước, người cũng mảnh khảnh như tên. Lần đầu tiên Tiêu Thành Mộ vì nữ nhân này
mà khóe môi cong đến thất thần.
Nến đỏ
tan chảy, màn sa phủ xuống, cả gian phòng tràn ngập sự dịu dàng và quyến rũ.