Đứa bé
mất rồi.
Sau khi
Thiên Thiên tỉnh lại thì nghe Tiêu Thành Mộ khàn giọng cho nàng biết sự thật
này. Nàng không có phản ứng gì mạnh, chỉ gật đầu như thường lệ, nhưng Tiêu
Thành Một lại đưa lòng bàn tay đến trước mặt nàng nói: “Nếu nàng muốn nói gì
thì nói đi.”
Thiên
Thiên im lặng hồi lâu mới viết vào tay hắn hai chữ “Tướng quân”, ngón tay nàng
run run trong tay Tiêu Thành Mộ hồi lâu rồi lại viết: “Xin đừng áy náy.”
Nàng
sống không nhiều nhưng cũng biết hai chữ “Thiên mệnh”, có những thứ không giành
được, không giật được, có được hay không toàn nhờ duyên cả, mất đi chẳng qua
cũng là mệnh thôi.
“Xin lỗi.”
Tiêu Thành Mộ im lặng hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Nếu bây giờ nàng muốn rời
khỏi Tướng quân phủ thì ta có thể đưa nàng đi.”
Thiên
Thiên nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Mộ, lần đầu tiên đau
đớn trong mắt nàng không hề che giấu mà hiển hiện trước mặt Tiêu Thành Mộ, đến
bây giờ hắn vẫn muốn đưa nàng đi, giống như đưa một sủng vật đi vậy… Nhưng đau
đớn này chỉ trong một khắc, nàng lại cúi đầu, mang theo một sự cố chấp, nàng
lắc đầu.
Tiêu
Thành Mộ nắm tay nàng nói: “Nếu nàng không muốn đi thì không ai có thể đuổi
nàng hết.”
Đôi mắt
nàng sau khi nghe xong câu này bỗng đỏ lên, Thiên Thiên lấy trong áo ra cẩm
nang định tặng cho Tiêu Thành Mộ hôm đó, nàng viết lên tay hắn: “Thiếp cầu cho
Tướng quân một lá bùa bình an. Không biết lá bùa trong đó có bị rã ra chưa.”
Cẩm
nang nhẹ tênh nhưng lại khiến cho Tiêu Thành Mộ cảm thấy nặng nề.
Lúc này
bên ngoài có một quân sĩ vội vã đi vào, hắn kề vào tai Tiêu Thành Mộ nói vài
câu, thần sắc Tiêu Thành Mộ lập tức trầm xuống. Hắn ngập ngừng nhìn Thiên
Thiên, nàng cười đẩy tay hắn ra, ý bảo hắn rời đi.
Tiêu
Thành Mộ đứng lên, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thiên Thiên: “Tối nay ta sẽ về
với nàng.”
Nhưng
tối đó Tiêu Thành Mộ vẫn không về, hôm sau, một đạo Thánh chỉ chiếu cáo thiên
hạ, Trung tuần tháng Chín, Trấn viễn Tưởng quân xuất sư biên ngoại để trục xuất
người Thát Đát muốn xâm chiếm biên cảnh của Vương triều.
Nghe
được tin này, Thiên Thiên chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy Tiêu Thành Mộ và Hoàng
hậu ở hậu viện Tướng quân phủ hôm đó, lúc đó họ hẹn tháng Mười, nhưng bây giờ
lại sớm hơn nửa tháng, thiết nghĩ quân tình biên quan chắc vô cùng khẩn cấp.
Thiên Thiên biết lần này Tiêu Thành Mộ đi lành ít dữ nhiều.
Đầu
tháng Chín, Tiêu Thành Mộ cũng giành được thời gian về phủ giữa trăm ngàn bận
rộn. Hắn không biết tại sao phải gặp Thiên Thiên trước lúc xuất quân cho bằng
được, giống như để nhìn thấy nàng một lần, biết nàng đã dưỡng sức khỏe tốt hắn
mới có thể yên tâm.
Lúc
Tiêu Thành Mộ về thì Thiên Thiên đang hái hoa quế trong tiểu viện, động tác của
nàng rất vụng, bận rộn cả ngày mà thành quả lại chẳng có bao nhiêu. Tiêu Thành
Mộ đứng dựa bên cửa viện nhìn nàng hồi lâu, không khí thơm nồng đến say lòng,
căng thẳng và mệt nhọc nhiều ngày bất tri bất giác tản mát đi hết.
Có lẽ
ngay cả Tiêu Thành Mộ cũng không biết lúc này khóe môi hắn cong lên dịu dàng
chừng nào.
Thiên
Thiên hái hoa mệt, nàng xoay xoay cổ, quay người lại thì thấy Tiêu Thành Mộ.
Nàng giật mình đánh rơi lẵng
hoa trong tay xuống đất, hoa nàng vất vả hái cả
ngày lại tung đầy mặt đất. Nàng vội khom người xuống nhặt, Tiêu Thành Mộ cũng
vội đến giúp một tay, vừa giúp nàng nhặt vừa hỏi: “Hái hoa quế làm gì?”
Thiên
Thiên ngẩn ra, kéo tay Tiêu Thành Mộ viết: “Tướng quân ngày đêm bận rộn chắc là
vô cùng mệt nhọc, hoa quế có thể khiến cảm xúc thư thái, đề thần chấn khí.
Thiên Thiên muốn làm cho ngài một cái túi thơm.”
Tiêu
Thành Mộ trong lòng ấm áp cười nói: “Được, hôm nay nàng cho ta một cái, ta cũng
cho nàng một cái.”
Chuyện
may vá của nam nhân không nghĩ cũng biết, túi thơm hắn thêu khiến Thiên Thiên
cười run cả người. Tiêu Thành Mộ hơi xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày đưa cho Thiên
Thiên: “Sau khi phơi hoa quế khô thì nàng bỏ chúng vào trong này nhé.”
Thiên
Thiên gật đầu, nụ cười trên mặt tươi tắn hơn bao giờ hết.
Hôm
Tiêu Thành Mộ xuất sư Hoàng đế và Hoàng hậu lên cửa thành đưa tiễn, Tiêu Thành
Mộ cùng Hoàng đế uống một chén rượu máu rồi tiêu sái quay người rời đi, giống
như một Tướng quân nhất định khải hoàn trở về, thần tình vẫn luôn kiên định như
trước nay. Hắn không nhìn Hoàng hậu thêm lần nào, xuống thành lâu cưỡi lên
chiến mã, ánh mắt tìm kiếm trong đám người mấy lượt, đôi mày khẽ nhíu.
Hắn gọi
Tổng quản trong phủ đi đưa tiễn đến hỏi: “Người trong phủ đến cả chưa?”
“Hồi
Tướng quân, đến cả rồi.” Tổng quản nghĩ một hồi rồi nói: “Hôm trước Thiên Thiên
cô nương đã rời phủ rồi, lúc trước Tướng quân có dặn nếu cô nương muốn đi thì
không ai được phép ngăn cản. Tiểu nhân đã cho người báo với Tướng quân rồi,
nhưng Tướng quân quân vụ bận rộn chắc là vẫn chưa kịp biết.”
Đi rồi…
Tay cầm
cương ngựa của hắn nắm chặt, giật đến mức con chiến mã ngửa đầu chổng vó.
Ánh mắt
hắn âm trầm một hồi rồi mới nói: “Đi rồi… cũng tốt.” Sự lạc lõng không đọng lại
lâu trên mặt, hắn thúc ngựa đi về phía trước, khải giáp màu đen phản chiếu ánh
mặt trời như một Thần tướng: “Xuất binh!”