“Haiz…
báo cái ơn thôi mà cũng có thể làm hỏng. Thật là ngốc hết thuốc chữa.” Con mèo
mướp vàng bò trên vỉa hè của con phố ngửa mặt thở dài.
Con mèo
này chính là A Miêu, lúc này cô đã bị Lục Chiêu Sài đuổi đi ba ngày rồi, cô vẫn
luôn quanh quẩn trong con phố này, hi vọng trốn từ xa lặng lẽ xem xét Lục Chiêu
Sài, nhưng ba ngày qua Lục Chiêu Sài không xuống lầu một bước. A Miêu cảm nhận
được một cách sâu sắc rằng con người quả nhiên là một chủng loại thần kỳ.
Cô ngáp
một cái, buồn chán động đậy đôi tai, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chiêu Sài
cuối cùng cũng ra khỏi tòa nhà, hắn đang chống nạng, bước đi nặng nề. A Miêu
toàn thân chấn động, lập tức nhảy nhót đi theo.
Lục
Chiêu Sài không đi xa, hắn ra khỏi khu phố đến một siêu thị gần nhất, không bao
lâu thì mua một bịch đồ lớn bước ra. A Miêu lập tức chạy đến quanh quẩn bên
chân hắn, vốn muốn xem thử cái chân bị thương của hắn thế nào, nào ngờ Lục
Chiêu Sài thấy cô lại móc trong túi ra mấy con cá khô đưa đến bên miệng cô.
A Miêu
mở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này trong mắt cô Lục Chiêu Sài vô cùng cao
to, nhưng thần sắc lại rất dịu dàng, giống như lần đó hắn đẩy cái hộp cá tuyết
đến đút cho cô ăn: “Từ từ ăn.”
Vẫn là
câu này, mắt A Miêu nóng lên, đang chà chà trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên
thân hình Lục Chiêu Sài ngã xuống đất. A Miêu hoảng hốt tránh ra, bỗng thấy một
người đàn ông mặc jacket đen nhặt bóp tiền của Lục Chiêu Sài rơi dưới đất lên
rồi co chân chạy mất. Chân Lục Chiêu Sài chưa lành, giãy dụa cả ngày vẫn chưa
bò lên được.
A Miêu
lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận ngút trời bốc lên thiêu cháy lý trí mình.
Cúc hoa
to nhỉ! Dám cướp đồ của người đàn ông mà người hành tinh Mèo này đang bảo vệ!
Cô lập
tức dùng bốn chân đuổi theo, tên trộm quẹo vào một ngã rẽ, chạy vào trong một con
hẻm vắng vẻ, A Miêu xoay một cái lập tức biến thành hình người, cô xông lên
phía trước phi thân đá vào lưng tên trộm. Tên trộm lập tức mất trọng tâm bổ
nhào tới, A Miêu “meo” một tiếng xông lên tóm hai chân tên trộm, rồi giơ chân
đạp mạnh vào giữa đũng quần hắn.
Tên
trộm trắng mắt hự một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.
A Miêu
còn chưa hả giận, lại mạnh mẽ đạp thêm hai cái nữa.
Khi Lục
Sài Chiêu vừa què vừa thọt đuổi tới thì thấy một cảnh khiến cho tất cả đàn ông
phải kinh hoàng khiếp vía, hắn há miệng không nói nên lời. A Miêu phát giác sau
lưng có người, quay đầu lại nhìn thấy Lục Chiêu Sài, trong lòng hốt hoảng, lập
tức thả chân tên trộm ôm mặt chạy.
“Đứng
lại!” Lục Chiêu Sài hét lớn, “Quay lại đây cho tôi!”
A Miêu
thật thà dừng bước.
Lục
Chiêu Sài cũng mặc kệ cái ví bị trộm, bước tới chộp lấy A Miêu hỏi: “Chẳng phải
kêu cô về bệnh viện rồi sao!”
A Miêu
chỉ nhìn xuống đất không dám trả lời. Lục Chiêu Sài nổi nóng: “Bệnh
viện khốn
kiếp nào mà thả cô đi lại bên ngoài một mình vậy!” Nói xong hắn tự chửi mắng
mình một hồi, mấy ngày trước chẳng phải tên khốn kiếp hắn đã đuổi cô ấy một
thân một mình ra đi để cô ấy lang thang ở ngoài đó sao…
“A Miêu
muốn ở bên cạnh Chiêu tài đại nhân.” Cô uất ức nói, “A Miêu được việc lắm, A
Miêu xinh đẹp lại còn tốt tính nữa, biết trông nhà biết quét dọn, có thể đánh
trộm bắt chuột, Chiêu tài đại nhân ghét A Miêu chỗ nào vậy?”
Lời này
khiến Lục Chiêu Sài hoàn toàn á khẩu, hắn im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao
không muốn về bệnh viện?”
A Miêu
rất khó hiêu, Chiêu tài đại nhân đối với việc đưa cô về bệnh viện hình như là
vô cùng cố chấp, để đánh tan sự cố chấp của hắn, A Miêu nói: “Ở đó có người
ngược đãi tôi, A Miêu sẽ chết ở đó thôi.”
Lục
Chiêu Sài nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Người của bệnh viện ngược đãi cô?”
“Ừ.”
Thần
sắc trong mắt hắn từ phẫn nộ đến trầm lắng, cuối cùng hắn im lặng xoa đầu A
Miêu, giọng mang chút dịu dàng thương xót khó phát giác: “Nếu vậy thì cô…”
“Vậy
anh giữ tôi lại sao!” A Miêu giành nói tiếp.
“Không…
Tôi chỉ muốn nói nếu vậy thì cô đổi bệnh viện khác đi.”
Lời hắn
nói ra thì đã muộn, A Miêu đã nắm lấy tay hắn, mở to đôi mắt tràn đầy kỳ vọng
nhìn hắn: “Chiêu tài đại nhân quả nhiên là một đại nhân vừa lương thiện vừa dịu
dàng!” Khóe miệng Lục Chiêu Sài giật giật, á khẩu toát mồ hôi, A Miêu cười hi
hi nói, “Chúng ta cùng về nhà nào!”
Lục
Chiêu Sài bất động, A Miêu kỳ quái nhìn hắn: “Chiêu tài đại nhân?”
Lời cự
tuyệt đảo trong cổ họng một vòng, nhìn đôi mắt vàng kim sáng rực của A Miêu,
Lục Chiêu Sài thất vọng thở dài: “Không có gì… Tôi chỉ đang nghĩ xem về nhà ăn
gì đây.”
“Không
cần lo lắng, A Miêu sẽ nấu cơm cho anh ăn!”