Lúc về
đến nhà thì không có Lục Chiêu Sài, nhưng trên bàn ăn lại có hai dĩa cá hấp đã
được bày ngay ngắn.
A Miêu
căng thẳng không có tâm trạng nghĩ đến việc Lục Chiêu Sài đi đâu, cô thừa cơ bỏ
thuốc vào thức ăn của Lục Chiêu Sài, vốn chỉ bỏ một bình, nhưng A Miêu nghĩ đến
việc Chiêu tài đại nhân thật ra là một người đàn ông dịu dàng, nếu như không bị
ép đến tuyệt cảnh thì hắn tuyệt đối không làm chuyện gì xấu với cô, vậy là A
Miêu nhẫn tâm bỏ hai bình, quyết kế bắt Lục Chiêu Sài đi vào tuyệt lộ không có
đường về.
Bỏ
thuốc xong, A Miêu ngồi ở bên kia bàn ăn nhìn chằm chằm vào dĩa cá, căng thẳng
đến phát run.
Chưa
run được bao lâu thì “cạch” một tiếng cửa mở ra, là Lục Chiêu Sài mở cửa trở
về. A Miêu lập tức nín thở, cứng nhắc quay đầu sang chào hắn: “Ha… ha, anh… anh
về rồi à, về rồi à!”
Lục
Chiêu Sài chống nạng, bất tiện kéo áo gió xuống đáp: “Ừ, cô chờ lâu chưa? Ăn
trước đi. Tôi còn phải làm một phần cá nữa mới được.”
“A…” A
Miêu thất thần, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ: “Chiêu tài đại nhân sao anh thần
thông vậy, sao anh biết hôm nay tôi bỏ thuốc?” Nhưng khi cô thấy thứ Lục Chiêu
Sài ôm trong lòng thì khẩn trương xấu hổ gì cũng bốc thành một luồng khí chua
xông lên, cô thô lỗ nói: “Con mèo chết tiệt này… ở đâu ra vậy?”
Trong
lòng Lục Chiêu Sài đang ôm một con mèo mướp lớn màu vàng. Hắn giải thích: “Tên
này không biết bị ai vứt nữa, hình như sắp đói chết rồi, tôi thấy nó đáng
thương nên nhặt về đây cho ăn một chút rồi thả đi.” Lục Chiêu Sài vừa nói vừa
bước đến bưng dĩa cá hấp trên bàn đi mất.
A Miêu
chỉ lo hung ác trừng con mèo, cả người đều đề phòng nó, giống như là muốn xông
lên đánh nó một trận rồi kéo đi.
Đến khi
con mèo bắt đầu ăn cá hấp thì A Miêu mới phản ứng được là chỗ nào không đúng.
Cô quay đầu nhìn cái bàn trống trơn, ở đó có dĩa cá vốn thuộc về Lục Chiêu Sài,
giờ biến mất rồi…
Cằm A
Miêu như muốn rớt ra, cô cứng nhắc quay đầu, nhìn dĩa cá mình “hết lòng” chuẩn
bị đã trở thành thức ăn cho mèo hoang, đột nhiên có ý nghĩ muốn xé xác nó:
“Không thể cho nó ăn!” A Miêu đập bàn đứng dậy.
Lục
Chiêu Sài giật
mình: “Sao vậy?”
“Cá…
Cá…” A Miêu lắp bắt cả ngày chỉ hét lên được một câu, “Cá của tôi!”
Lục
Chiêu Sài vô cùng khó hiểu, “Chẳng phải cô cũng có một phần rồi sao? Nếu không
đủ thì tôi làm thêm cho cô là được rồi.”
A Miêu
chỉ vào con mèo giận đến toàn thân phát run: “Cái tên này… tên này đáng ghét
quá rồi! Tôi muốn vứt nó ra ngoài!”
Lục
Chiêu Sài trầm sắc mặt không tán đồng: “Đột nhiên nổi nóng cái gì vậy, ăn xong
rồi hãy đuổi nó đi, việc gì phải vội chứ…” Lời hắn chưa dứt thì con mèo kia
giống như bị thứ gì đó kích thích, mắt nó sáng lên, nó nhảy đến bên chân A Miêu
ôm lấy chân cô, nóng lòng muốn trèo lên trên. Trèo lên không được nó bèn lượn
qua lượn lại bên dưới.
Toàn
thân A Miêu cứng đờ, cô không ngờ thì ra đây là một con mèo đực.
Lục
Chiêu Sài cũng ngẩn ra một hồi, hắn mất tự nhiên ho vài tiếng, A Miêu nổi nóng
lê chân đến bên cửa, đẩy cửa đá con mèo ra ngoài: “Dưới lầu nhiều lắm, tự đi mà
tìm lấy!”
Đóng
sầm cửa lại, A Miêu cảm thấy thật mất mặt chết được, cô cúi đầu không nói, Lục
Chiêu Sài im lặng một hồi rồi nói: “Tôi đền con cá cho cô nhé?”
A Miêu
ngẩng đầu, mặt đỏ hết lên, trong mắt đầy nước long lanh như thủy tinh: “Con
người lấy tên chó nhưng lại thích mèo như anh thật đáng ghét quá đi! Hôm nay A
Miêu không muốn nhìn thấy anh nữa!” Nói xong cô trở về phòng mình khóa chặt cửa
lại.
Lục
Chiêu Sài nhìn cánh cửa đóng chặt, á khẩu một hồi: “Chẳng phải là… một con cá
thôi sao?”
Chiêu
tài, anh không hiểu, đây là vấn đề tôn nghiêm đó.