Hắn chỉ
vẫy nhẹ tay vậy thôi mà A Miêu đã cúi đầu thật thà đi tới.
Đi
ngang qua Lục Chiêu Sài, hắn vô thức muốn đưa tay ra giật A Miêu lại, nhưng còn
chưa chạm vào A Miêu thì đã bị Lưu Ba chìa tay ra ngăn lại: “Anh à, xin lỗi,
làm phiền nhiều ngày rồi, hôm nay tôi đến để đưa mầm họa này đi.”
Đưa đi?
Lòng bàn tay Lục Chiêu Sài lạnh đi, hắn mạnh mẽ giật tay A Miêu lại rồi nhìn
thẳng vào Lưu Ba nói: “Chuyện này phải hỏi ý A Miêu đã.” Đối với người ôn hòa
như Lục Chiêu Sài thì đây là lần đầu hắn tranh chấp với người khác như vậy.
Tai A
Miêu động đậy, ánh mắt sáng lên nhìn Lục Chiêu Sài, hắn nói vậy tức là chỉ cần
cô không muốn đi thì không ai có thể đưa cô đi phải không… Quả nhiên trong lòng
Chiêu tài đại nhân có cô! Nghĩ vậy A Miêu bèn cảm động rơm rớm nước mắt.
Lưu Ba
nhíu mắt, lúc này mới xem xét Lục Chiêu Sài từ trên xuống dưới rồi nói: “Ý của
tôi chính là ý của nó.”
Lục
Chiêu Sài dời ánh mắt sang người A Miêu, cau mày hỏi: “Ý của em à?”
“Không
không không! Tuyệt đối không phải!” A Miêu vội lắc đầu phủ nhận. Sắc mặt Lưu Ba
lạnh đi.
Lục Chiêu
Sài thầm sảng khoái trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dạng đứng đắn:
“Anh xem đi, không phải ý của cô ấy.”
Lưu Ba
cười lạnh một tiếng rồi đẩy cánh tay đang níu lấy A Miêu của Lục Chiêu Sài, hắn
không nói thêm câu nào bèn kéo người đi. Lục Chiêu Sài biến sắc nhưng còn chưa
kịp phát tác thì nghe A Miêu kêu lớn: “Phụ thân phụ thân, con không đi đâu, con
tìm được chồng rồi, cha nhìn anh ấy đi, cha nhìn anh ấy đi.”
Phụ…
thân? Lục Chiêu Sài nghệch mặt ra, người chỉ trạc tuổi hắn mà lại là… phụ thân?
A Miêu
quả nhiên là tuổi vị thành niên… Quả nhiên hắn là một ông chú xấu xa dụ dỗ
thiếu nữ vô tri sao? Như có sét đánh giữa trời quang, Lục Chiêu Sài ngây ngốc
cứng đờ người.
A Miêu
lại không biết suy nghĩ của Lục Chiêu Sài, cô nói với Lưu Ba: “Hôm qua con nói
với anh ấy chuyện này rồi, vừa rồi anh ấy đang định đồng ý với con thì phụ thân
đến.” Giọng A Miêu oán trách, Lưu Ba nghe xong lại cười phì: “Lấy chồng?” Hắn
kéo tai A Miêu, “Ham chơi chưa bỏ, đầu óc chưa lớn, ngay cả tai còn chưa tiến
hóa hết mà đã đòi lấy chồng, cha không nuôi cô để gây họa cho loài người đâu.”
“Con
không gây họa cho Chiêu tài đại nhân!”
A Miêu
vội giái thích, Lục Chiêu Tài nản lòng nói chen vào: “Không sai, em vẫn chưa
thành niên, không nên kết hôn sớm như vậy. Em vẫn nên theo… ba em về thì hơn.”
“Em
thành niên rồi!” A Miêu nóng lòng hất tay Lưu ba kéo Lục Chiêu Sài nói: “Em đã
hai mươi tuổi rồi, chỉ là… chỉ là…” Cô cắn răng nói, “Em là người hành tinh
Mèo! Bề ngoài trông nhỏ hơn con người một chút xíu, nhưng mà em đã hai mươi
tuổi rồi, chỉ là đầu óc chưa lớn, không thể nào khiến cái tai biến mất thôi…”
“Người…
hành tinh Mèo.” Lục Chiêu Sài liên tiếp bị sét đánh từ cháy từ trong ra ngoài,
lúc này hắn đã quên mất mình nên biểu hiện thế nào.
A Miêu
cong môi đáng thương nhìn Lục Chiêu Sài: “Anh… ghét người ngoài hành tinh sao?”
Hắn đối
với người ngoài hành tinh vốn chẳng thể nói là ghét hay không.
Lưu
Ba
giật A Miêu lại lôi thẳng ra cửa: “Ngay cả thân phận cũng chưa nói mà đã muốn
kết hôn với người ta. Làm bừa!”
Lần này
A Miêu không giãy dụa nữa, chỉ quyến luyến nhìn Lục Chiêu Sài, cho dù hắn chỉ
kéo cô lại thôi, vô thức giữ cô lại một chút cũng được. Đừng để cô cảm thấy tất
cả những gì cô làm trong thời gian qua đều thất bại.
Nhưng
Lục Chiêu Sài chỉ ngây ngốc đứng ở cửa, quên mất phải biểu hiện thế nào.
“Chiêu
tài đại nhân…” Anh lại muốn vứt bỏ A Miêu sao?
“Khoan
đã!” Lục Chiêu Sài bỗng nhiên sực tỉnh hét lớn, “Chờ đã!”
Lưu Ba
nghe hắn hét đến sức cùng lực kiệt thì nể mặt dừng bước, Lục Chiêu Sài vội bước
tới phía trước, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn ôm mặt cho bình tĩnh lại
rồi hít một hơi thật sâu: “Có thể anh không tiếp nhận được người ngoài hành
tinh.”
A Miêu
thất vọng cụp mắt, vẻ mặt thất bại.
“Những
chuyện liên quan đến em thật là chuyện nào cũng khiến người ta kinh ngạc, nhưng
vừa rồi anh nghĩ, nếu sau này anh cưới một người vợ bình thường thì so với cưới
em có phải cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán không…” Hắn thở dài, bất lực cười
nói, “Bởi vậy nếu A Miêu là người ngoài hành tinh thì anh có thể vừa nuôi em
vừa thử làm quen dần. Anh chờ em từ từ trưởng thành, em cũng chờ anh từ từ làm
quen có được không?”
A Miêu
ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ánh nắng rực rỡ.
Nhưng
cô vẫn chưa quên người đang giật lấy mình từ sau lưng, cô quay đầu mắt ngấn nước
nhìn Lưu Ba: “Phụ thân, được không?
Lưu Ba
im lặng hồi lâu: “Chẳng ra gì cả!” Sau đó thở dài buông tay.
Vĩ thanh
Một năm
sau.
“Í… A
Miêu, tai của em…”
“Biến
mất rồi, biến mất rồi phải không! Hôm qua có một cô gái tên Bạch Quỷ đến đây,
cô ấy nói một loạt mấy lời kỳ quái sau đó lấy bút chấm lên đầu em, vậy là nó
biến mất. Cô ấy nói em nên trưởng thành rồi!”
Lục
Chiêu Sài cười cười: “Ừ, đúng là trưởng thành không ít rồi.”
“Vậy
Chiêu tài đại nhân đã quen chưa?”
“Ừ, gần
quen rồi.”
“Hay
quá! Vậy hôm nay chúng ta tạm ngừng để làm việc cần làm đi.”
“Việc
gì?”
“Động
phòng đó.”