Gương
mặt Diêu Dao cứng lại, rồi cười lạnh nói: “Huynh vì ả mà cam nguyện trở về làm
người thuốc sao?”
Oán độc
trong mắt nàng ta khiến Lăng Tinh vỡ lẽ: “Ồ, thì ra ngươi chính là vị hôn thê
bội tín bội nghĩa kia.” Diêu Dao biến sắc, Lăng Tinh không thèm nhìn nàng ta,
nhảy từ trên cây xuống, tay giật lấy Dận Liên: “Ta vẫn chưa tới mức phải xin kẻ
khác tha cho.”
Dận
Liên cứng rắn khác thường, hắn bóp chặt cổ tay Lăng Tinh ấn mạnh vào mệnh môn
của nàng, võ công hắn không yếu, chỉ là bị phế đi thôi. Người phế võ công của
hắn chính là Diêu Dao. Dận Liên cúi đầu nhìn Lăng Tinh nói: “Đa tạ cô những
ngày qua đã liều mạng vì ta.” Hắn có thể cảm nhận được sự mệt nhọc của Lăng
Tinh, hắn cũng phát hiện ra rằng hắn không thể chịu đựng việc nàng ngày một
tiều tụy, “Đến đây là đủ rồi.”
Khiến
hắn tin thiên hạ này vẫn còn để lại cho hắn chút hơi ấm là đủ rồi.
Đè nén
cảm xúc dâng trào trong lòng, môi hắn nhẹ lướt qua trán Lăng Tinh, còn chưa thể
coi là một nụ hôn, chỉ là một sự tiếp xúc, sau đó hắn quyết tuyệt buông tay đi
về phía Diêu Dao.
Hơi ấm
trên trán làm xao động trái tim Lăng Tinh, chờ nàng sực tỉnh thì Dận Liên đã
bước đến trước mặt Diêu Dao. Thấy tay nữ nhân kia sắp tóm lấy Dận Liên, Lăng
Tinh không biết cảm xúc chợt dâng trào trong lòng mình là gì, nàng không nói
một lời lập tức rút roi ra mạnh mẽ hất tay Diêu Dao ra.
Diêu
Dao nhíu chặt mày, một chân đạp lên roi của Lăng Tinh, vẫy tay đáp: “Giết ả cho
ta!”
Mười
mấy hắc y nhân xông lên, Lăng Tinh vung sợi roi dài hét lớn, sợi roi quét qua,
sát khí ghê hồn mang theo tiếng gió sắc bén, mười mấy người trọng thương ngã
rạp xuống đất, người phía sau e ngại uy lực trong đòn của Lăng Tinh, tất cả
đứng yên không dám tiến lên. Diêu Dao thấy vậy lập tức điểm vào huyệt đạo trên
mình Dận Liên, kéo hắn chạy vào sâu trong rừng. Khinh công nàng ta rất tốt,
chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Lăng Tinh vừa chiến đấu vừa đuổi theo vào
rừng cây.
Không
biết bị Diêu Dao mang đi bao xa, đến một con đường mòn, Diêu Dao bỗng nhiên
dừng bước nhìn Dận Liên một hồi rồi thấp giọng nói: “Ta nợ huynh quá nhiều, nữ
nhân vừa rồi xem ra là thật lòng tốt với huynh. An Sơn vương Thế tử bệnh nặng,
An Sơn vương gia bày thiên la địa võng tìm huynh, nếu huynh trở về thì sẽ sống
càng đau khổ hơn trước đây. Ta chỉ có thể giúp huynh một lần, hãy mau trốn đi
thật xa, trên thế gian này dù sao cũng sẽ có chỗ thế lực của Vương phủ không
với tới được.” Nàng giấu Dận Liên trong bụi cỏ, cuối cùng nhìn Dận Liên một lần
rồi trầm giọng nói: “Dận
Liên ca ca, tiếp tục sống cho thật tốt nhé.”
Diêu
Dao vừa chạy về phía xa vừa rút trủy thủ trong tay áo ra đâm mạnh vào bụng
mình, máu tươi trào ra, Lăng Tinh ở phía sau cũng từ từ đuổi đến, sau lưng nàng
là vô số truy binh. Diêu Dao ngụy trang thương thế của mình rồi hét lớn: “Mặc
kệ nữ nhân này đi, người thuốc chạy rồi! Đuổi theo hướng Đông!”
Đám
người đều được huấn luyện, lập tức ngừng tấn công đuổi theo về phía Đông.
Chờ đám
hắc y nhân biến mất, Lăng Tinh toàn thân đầy máu nửa quỳ trên đất, Diêu Dao ôm
vết thương ở bụng nhìn nàng một cái rồi đi theo đám hắc y nhân.
Lăng
Tinh có thể cảm thấy được hơi thở của nội đan Kỳ lân ở gần đây, Dận Liên chưa
trốn đi, nàng hiểu, vị hôn thê kia coi như lương tâm thức tỉnh một lần. Nhưng
Lăng Tinh cũng không còn hơi sức đi tìm Dận Liên nữa, nàng kiệt sức mềm nhũn
ra, máu từ vết thương chảy ướt một vạt đất.
Nằm từ
sáng sớm đến gần tối, huyệt đạo trên người Dận Liên cũng được giải, hắn tìm đến
thì thấy Lăng Tinh nằm yên lặng trên mặt đất như không còn hơi thở.
Tim hắn
lập tức như bị bóp chặt.
“Dận
Liên…” Người trên mặt đất phát giác được tiếng bước chân của hắn, nàng không mở
nổi mắt, “Đi Thương sơn… Ở đó, ít người, không nguy hiểm.”
Dận
Liên dừng bước cắn chặt răng: “Một mình ta đi được rồi. Cô đi đi, đừng ở chung
với ta nữa.”
Lúc này
Lăng Tinh mới mở đôi mắt dính đầy máu, ánh mắt mơ màng nhìn hắn: “Không đi được
đâu.”
Dận
Liên tức giận: “Rời khỏi ta đi.”
“Không
rời được nữa.” Lăng Tinh gian nan cong môi cười, “Không động đậy được nữa.”
Dận
Liên nắm chặt tay quay người đi, bỗng nhiên sau lưng hắn truyền đến tiếng nói
khàn khàn của Lăng Tinh: “Này… không biết làm sao nữa, hình như ta thích ngươi
rồi.”
Mắt Dận
Liên đỏ lên, hắn không đáp lời.