Đêm
xuống, Lăng Tinh cho Dận Liên uống chút thuốc mê cuối cùng, giống như lần
trước, không lâu sau thì hắn ngủ say. Nàng cởi bỏ y phục hắn, lần này ngón tay
nàng dạo một vòng trên vết sẹo của Dận Liên trước, sau đó nhẹ dừng lại ở tim
hắn. Bàn tay nàng không ấm nóng như trước mà lạnh đến mức khiến Dận Liên vô
thức rợn người.
Cảm
nhận được trái tim dưới tay đang đập một cách bình ổn, còn có nội đan khẽ
chuyển động, ngón tay Lăng Tinh bất giác run lên. Nàng sắp chính tay giết Dận
Liên, khiến vòm ngực ấm nóng này trở nên lạnh cóng, khiến nhịp tim trầm ổn này
từ từ ngừng lại.
“Xin
lỗi…” Lăng Tinh Khàn giọng, “Ta không ngờ kết cục lại trở nên như hôm nay,
khiến ngươi đau khổ như vậy…” Nàng cắn chặt răng, ngón tay run run cong lên,
bắt đầu hút nội đan trong người Dận Liên ra khỏi tâm mạch của hắn.
Toàn
thân Dận Liên chấn động, khoảnh khắc nội đan rời khỏi tâm mạch, một cơn đau cực
đại lan khắp toàn thân khiến hắn đau đến co giật, Dận Liên cảm thấy mình không
thể giả vờ được nữa, nếu còn không mở mắt thì hắn mãi mãi không thể nào thấy
được Lăng Tinh nữa.
Sắc mặt
Lăng Tinh trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, dường như nàng còn đau đớn hơn Dận
Liên vài phần. Nội đan Kỳ lân từ từ khiến dưới da thịt Lăng Tinh dần dần hiện
lên vảy Kỳ lân, đầu nàng mọc lên một cái sừng, chân thân dần hiện.
Nhìn
thấy khuôn mặt trước mắt, Dận Liên bàng hoàng hiểu ra. Tất cả những nghi hoặc
trong lòng hắn trước đây vào lúc này đã được giải đáp hết. Nàng cứu hắn, liều
mạng bảo vệ hắn, thì ra chẳng qua là vì nội đan của nàng giấu trong thân thể
hắn.
Dận
Liên vẫn biết Lăng Tinh đối với hắn như vậy chắc chắn có lý do gì đó, lý do đó
luôn là một câu đố, hắn bèn thả lỏng cảnh giác, thậm chí tin vào lý do nực cười
là nàng “thích” hắn. Nhưng khi lý do này bày ra trước mắt, Dận Liên cảm thấy
mình bị trêu đùa một cách triệt để.
Nàng
không thích hắn, chỉ là lợi dụng thôi. Ý nghĩ này khiến ánh mắt Dận Liên trầm
xuống.
“Nếu
ngươi muốn tìm lại nội đan thì lúc đầu cứ nói thẳng là được rồi, ta không thèm
thứ này của ngươi, muốn lấy thì cứ lấy, hà tất phí công cực khổ như vậy.” Hắn
lặng lẽ lên tiếng, Lăng Tinh giật mình buông
lỏng tay, nội đan lại bị hút vào
trong tâm mạch Dận Liên, “Ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy được thứ này,
không biết tại sao bây giờ ta lại không muốn cho ngươi nữa.”
Hắn
lạnh lùng nhìn Lăng Tinh: “Hỏa kỳ lân, ngươi hại ta ra nông nỗi này tại sao ta
phải để cho ngươi sống thoải mái chứ?”
Sắc mặt
Lăng Tinh trắng bệch.
“Dận
Liên này cho dù ngày sau sống khổ sở khó chịu hơn nữa thì hôm nay cũng không
cho ngươi lấy lại nội đan, ngươi và ta không chết sẽ không thôi.”
Lăng
Tinh nhìn hắn một hồi rồi bật cười: “Dận Liên, ta thật lòng thích huynh, không
liên quan đến nội đan, ta muốn đối xử tốt với huynh cũng vì ta thích huynh,
ta…”
Lúc này
tâm trạng Dận Liên hỗn loạn, bất kể Lăng Tinh nói gì hắn đều cho rằng nàng có
mục đích khác, nghĩ đến việc mỗi một câu nàng nói với mình, mỗi một việc nàng
làm cho mình có lẽ đều là giả dối, hắn cảm thấy tim mình dường như bị xé rách,
vô cùng khó chịu: “Cút.” Hắn ngắt lời Lăng Tinh, “Đừng để ta nhìn thấy ngươi
nữa.”
Lăng
Tin him lặng nhìn hắn: “Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy huynh.” Không có nội đan
nàng cũng chỉ còn có mấy ngày nữa thôi.
“Cút!”
Nội lực bộc phát đánh Lăng Tinh bay ra xa.
Hắn… có
thể dùng sức mạnh của nội đan Kỳ lân rồi. Lăng Tinh ôm ngực phun ra một ngụm
máu lớn, nàng có chút vui mừng nhưng cũng có chút thất vọng, sau này hắn có thể
tự bảo vệ mình rồi, không còn cần nàng nữa.