Đây đã
là ngày thứ ba Nhược Thủy quỳ trước cửa Sơn tự, Phương trượng lại đến khuyên
nàng, Nhược Thủy vẫn chỉ nói một câu như cũ: “Tôi muốn huynh ấy chính miệng nói
với tôi.” Nói với nàng rằng hắn xuất gia rồi, kèm theo một phong Hưu thư, kết
liễu hôn nhân của họ, cắt đứt trần duyên của họ.
Phương
trượng thở dài một tiếng, lắc đầu đi vào trong tự.
Nhược
Thủy thả con Thính âm cổ trong tay áo ra để nó theo bước Phương trượng bò vào
trong Sơn tự, còn mình vẫn yên lặng quỳ tại chỗ, lắng nghe động tĩnh do Thính
âm cổ truyền đến.
Phương
trượng đẩy cửa đi vào một gian tịnh xá, tiếng mõ vang lên, đàn hương phảng
phất, một hòa thượng áo xám đang ngồi trên bồ đoàn nhỏ giọng niệm kinh, nghe
thấy Phương trượng đến, thanh âm chợt dừng.
“A di
đà phật.” Phương trượng hỏi: “Nàng ấy đã quỳ trước cửa ba ngày rồi, Không Niệm,
con vẫn không đi gặp sao?”
Không
Niệm, Không Niệm… người nàng luôn tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ lại lấy pháp hiệu
như vậy, nhất thời nàng cảm thấy thế giới này bất lực đến nực cười.
Tiếng
mõ lại vang lên, Nhược Thủy có thể tưởng tượng bộ dạng nhắm mắt tĩnh tọa của
hắn, chuyên tâm trầm tĩnh, như lúc hắn vẽ lông mày cho nàng thường ngày. Nhưng
lời nói đã không còn sự dịu dàng trước kia: “Phương trượng đặt cho con pháp
hiệu Không Niệm tức là đã hiểu tâm tư của con. Hồng trần tục niệm tất cả đã trở
thành hư vô, con không đi đâu, còn cô ấy cũng sẽ đi thôi.”
Gió
trước cửa Sơn tự mang theo hương hoa quế, lạnh lẽo thổi vào huyết mạch đang
cuồn cuộn của Nhược Thủy, tiếng “A di đà phật” của lão phương trượng vang vọng
trong tai nàng, phiêu du không tắt.
“Quá
khứ đã trở thành hư vô, trước đây con tạo sát nghiệt quá nhiều, nửa đời sau chỉ
mong có thể độ thế nhân để hóa giải nghiệt chướng.” Hắn bỗng nhiên mở miệng
nói, thanh âm như ngay bên tai nàng. Tất cả cổ thuật của Nhược Thủy hắn đều
biết, chắc hắn đã phát hiện ra Thính âm cổ, lời này là nói để nàng nghe, “Phật
môn thanh tịnh, không nên gây thêm phiền nhiễu.”
Trong
lúc này, Nhược Thủy chỉ cảm thấy nộ hỏa trong lòng như thiêu đốt hết tất cả bi
ai, nhuộm đỏ mắt nàng.
“Tiêu
Mặc Niên, huynh phụ ta.” Nàng cúi đầu nhìn đầu gối đã quỳ đến tê liệt của mình,
lẩm bẩm: “Cái gì mà bạc đầu không rời, tình nghĩa quyến luyến…”
Nhược
Thủy từ từ đứng dậy, gầu gối tê liệt cứng đờ khiến nàng không cách nào đứng
thẳng, nhưng cho dù như vậy nàng cũng muốn lớn tiếng cho hắn biết, thê tử mà
hắn cưới không phải chỉ một tờ Hưu thư
là có thể xua đuổi được, cũng không phải
một câu “Quá khứ trở thành hư vô” là có thể xóa hết, hắn ích kỷ muốn quên đi
sạch sẽ hồng trần tục thế, còn nàng lại muốn bắt hắn đến chết cũng không quên
được.
“Tiêu
Mặc Niên.” Nội lực mang theo giọng nói khàn khàn truyền vào trong Sơn tự, làm
đám chim chóc hoảng sợ bay tứ tung, “Huynh trốn vào Phật môn để cầu thanh tịnh,
vậy ta sẽ khiến cho Phật môn không một ngày bình yên. Huynh muốn độ thế nhân để
chuộc tội nghiệt khi xưa, vậy ta sẽ tàn hại chúng sinh, tạo vô số nghiệp chướng
chốn nhân gian.” Nhược Thủy dừng lại, nàng cụp mắt, nàng từ bỏ tự tôn mềm mỏng
một lần nữa, “Huynh biết mà, ta nói được làm được, huynh cũng biết lời ta nói
hôm nay chỉ vì muốn ép huynh, nếu huynh chịu về nhà cùng ta…”
Hơi thở
của Thính âm cổ bên tai nàng bị đứt đoạn, nàng khẽ ngẩn ra, một lúc sau liền
thấy Phương trượng từ cửa Sơn tự bước ra, đứng trên bậc thang cao cao nhìn
xuống chắp tay hành lễ nói với nàng: “A di đà phật, thí chủ hãy về đi, Không
Niệm không còn là người của tục thế nữa, những chuyện đó đối với hắn mà nói
cũng không còn quan trọng.”
Nhược
Thủy cười lạnh: “Phương trượng, hắn tu Phật chỉ vì Phật khiến hắn tìm được một
chỗ trốn tránh mà thôi. Trong lòng hắn không hề có Phật.”
Phương
trượng lại A di đà phật với nàng.
Nàng
cười nói: “Hắn sẽ phải trả giá cho sự ích kỷ hôm nay, cũng sẽ hiểu được trên
thế gian này có những người, những chuyện mà bất kể hắn tu đạo gì pháp gì cũng
không thể nào trốn tránh được.” Nhược Thủy không nói nhiều, quay người rời đi,
chỉ nhàn nhạt để lại một câu nói, “Phương trượng, ba năm sau ông nhất định sẽ
hối hận vì đã cạo đầu cho Tiêu Mặc Niên.”