Nhược
Thủy tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng vẫn làm lỡ hành trình về Nam Cương của
nàng, đối với những kẻ bợ đỡ Vu giáo thì đây là một thời cơ tuyệt hảo. Nhưng
không ai biết nàng thích cái gì. Có người thấy nàng thường mang theo Không Niệm
đại sư bên cạnh bèn đoán nàng thích Phật pháp, hôm sau bèn tặng một rương kinh
Phật, Nhược Thủy cười lạnh trước mặt Tiêu Mặc Niên rồi đốt hết rương kinh Phật.
Nàng
quay đầu nhìn Tiêu Mặc Niên, chỉ thấy trong tay hắn vẫn nắm Phật châu, cụp mắt
niệm kinh, ánh lửa bừng bừng nhưng lại không mắt hắn lại không nhuốm chút sắc
màu nào.
Nhược
Thủy phẫn nộ, mấy ngày nay Tiêu Mặc Niên nhìn nàng nhưng làm như không thấy đã
khiến nàng không thể nhịn được nữa, nàng giật Phật châu trong tay hắn vứt luôn
vào đống lửa: “Cả ngày ở bên tai ta niệm kinh thật ồn ào, kể từ hôm nay ngươi
không được niệm nữa.”
Tiêu
Mặc Niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thần sắc vẫn lãnh đạm: “Được.”
Rõ ràng
hắn đã đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng Nhược Thủy lại càng tức giận hơn. Nàng
một tay kéo thắt lưng của Tiêu Mặc Niên giật xuống giữa thanh thiên bạch nhật.
Tiêu Mặc Niên nhíu mày, Nhược Thủy cười mỉa mai áp sát vào người hắn, ngón tay
nhẹ phủ lên ngực hắn: “Cuối cùng ngươi cũng có phản ứng rồi… người xuất gia?”
Phút
cứng người lúc đầu qua đi, Tiêu Mặc Niên lại trầm tĩnh như cũ, ánh mắt hắn rơi
trên đất, bộ dạng như muốn nói xin cứ tự nhiên.
Nộ và
hận dâng trào trong lòng nhưng không địch nổi sự bất lực đang tuôn chảy trong
máu, nàng cắn răng lột bỏ áo ngoài của Tiêu Mặc Niên vứt vào đống lửa. Không
thèm nhìn hắn một lần, nàng phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại mệnh lệnh lạnh lùng:
“Kể từ hôm nay ngươi đừng hòng mặc y phục hòa thượng nữa.”
Sau hôm
đó, đám người muốn bợ đỡ Vu giáo cũng hiểu ra, Vu giáo ma đầu không thích kinh
Phật, thứ nàng thích chính là nam sắc.
Không
ai biết Giáo chủ Vu giáo là nam hay nữ, nhưng mọi người đều vô thức tưởng tượng
người này là một nam nhân, một nam nhân thích nam sắc vốn là chuyện kinh thế
hãi tục, nhưng đặt trên người một ma đầu thì chẳng phải chuyện to tát gì, vậy
là có thiếu niên mỹ mạo được đưa tới trước mặt Nhược Thủy.
Nhược
Thủy đâu hiểu tâm tư của những kẻ đó, nhưng nàng cũng không nói ra, người ngoài
bèn tưởng là đã đoán trúng tâm tư của nàng, ngày càng đưa đến nhiều nam nhân.
Một
ngày Xuân nọ, Nhược Thủy dắt một thiếu niên mới được đưa đến đi dạo trong sân,
Tiêu Mặc Niên im lặng đi sau hai người họ, hắn vẫn trầm mặc như cũ.
“Này.”
Nhược Thủy dừng bước bên hoa cẩm tú, nàng gọi thiếu niên bên cạnh một tiếng,
hắn lập tức run rẩy sợ hãi, cứng người đứng nguyên tại chỗ. Nhược Thủy xoa đầu
hắn làm như không phát giác, “Ngươi khom xuống một chút.”
Thiếu
niên theo lời khom xuống, Nhược Thủy lại nói, “Xuống chút nữa.”
Ánh mắt
Tiêu Mặc Niên bất giác khẽ động, ngước lên nhìn Nhược Thủy, thấy nàng đang nhẹ
gỡ vải đen che mặt lộ ra cái cằm trắng trẻo, sau đó nàng nhẹ dán môi lên trán
thiếu niên.
Thiêu
niên chưa từng trải qua chuyện này vừa kinh hãi vừa xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ
bừng lên.
Ánh mắt
Tiêu Mặc Niên khựng lại, quên cả dời đi. Vải đen lại phủ xuống, hắn dường như
thấy bên khóe môi Nhược Thủy có nụ cười nhạt dịu dàng mà hắn từng biết, hắn
nghĩ nụ hôn này là tình cảm thật của nàng chứ không phải chỉ vì giận hắn…
Tay hắn
thu lại, nắm chặt thành quyền.
Nhược
Thủy yên lặng nhìn thiếu niên trước mặt một hồi, cảm thấy dáng vẻ hắn rất giống
với Tiêu Mặc Niên trong ký ức mình, nàng không nhịn được mà xoa má thiếu niên,
tâm tình tươi tắn lên đôi chút, nhưng khi nàng quay đầu, thấy người kia vẫn
lặng yên nhìn hoa cỏ bên đường, thần sắc đạm mạc, nàng đột nhiên cảm thấy thật
mệt mỏi.
Hắn
thật sự thành
tâm hướng Phật, vạn niệm giai không rồi sao?
“Giáo
chủ.” Tả hộ pháp đột nhiên hiện thân, hắn cung kính quỳ xuống hành lễ nói: “Đã
bắt được kẻ loan truyền bài đồng dao ở phố chợ mấy ngày trước rồi, là một đạo
sĩ.”
Nhược
Thủy thả thiếu niên ra, nhàn nhạt trả lời một tiếng, nhưng trong lòng lại thấy
kỳ quái, nếu là thường ngày thì bắt được người như vậy lẽ ra đã chém chết từ
lâu, sao lại đến hỏi nàng. Nhưng khi nàng rẽ qua con đường nhỏ, nhìn thấy đạo
sĩ bị trói kia thì thần sắc ngẩn ra, nửa cay đắng nửa mỉa mai bật cười.
Bây giờ
người người đều nói nàng thích nam sắc, ngay cả người trong Vu giáo cũng để tâm
chuyện này sao. Đạo sĩ kia tướng mạo rất đẹp, mặt mũi và thần sắc càng giống
Tiêu Mặc Niên mấy phần, Nhược Thủy bước tới vài bước hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đạo sĩ xinh đẹp chỉ nhàn nhạt xem xét nàng chứ không trả lời. Nhược Thủy không
để tâm: “Ngươi có muốn ở lại bên cạnh ta không?”
Tả hộ
pháp kinh ngạc, trong lòng thầm khen mình nhạy bén, quả thật đã tìm được loại
Giáo chủ thích, sắc mặt Tiêu Mặc Niên dần dần trầm xuống, ánh mắt hắn đảo qua
người Nhược Thủy, rồi tiếp tục thâm trầm nhìn đạo sĩ, thần sắc trong mắt u ám
không rõ.
Đạo sĩ
nhàn nhạt cười nói: “Ta muốn đi thì ngươi có thể thả ta đi sao?”
Nhược
Thủy gật đầu: “Không thể.” Nàng trầm giọng dặn dò, “Đưa hắn đến phòng ta.” Chờ
thủ hạ đưa đạo sĩ đi xa, Nhược Thủy quay đầu nhìn Tiêu Mặc Niên nói: “Tối nay
ngươi không cần đến phòng ta nữa.”
Tiêu
Mặc Niên im lặng nhìn Nhược Thủy hồi lâu, cuối cùng chỉ cụp mắt đáp: “Được.”
Ánh mắt
Nhược Thủy ảm đạm đi trong chốc lát.
Đêm
đến.
Xuyên
qua lớp vải đen, Nhược Thủy yên lặng xem xét đạo sĩ xinh đẹp đang ngồi bên
giường. Nàng không nói một lời, đạo sĩ cũng không mở miệng. Ngồi đến nửa đêm,
Nhược Thủy lên tiếng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Mộc
Triệu Tử.”
Nhược
Thủy gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, nàng ngây ra nhìn đạo sĩ, chờ người nào
đó giận dữ phá cửa xông vào, nhưng nàng chỉ chờ được ánh bình minh lặng lẽ,
sáng đến chói mắt.
Nhược
Thủy xoa xoa đôi mắt cay xè, nhìn đôi mắt cũng đã đỏ lên của đạo sĩ, cuối cùng
không nhịn được bật cười, tiếng cười ngày càng to, to đến sắc bén, Mộc Triệu Tử
cau mày, nhưng lại nghe giọng Nhược Thủy đột nhiên im bặt. Nàng ôm mặt rã rời
ngồi trên ghế.