Trong
biển lửa rừng rực, giọng nói ôn hòa của nam nhân như còn vang vọng bên tai:
“Hãy sống tiếp cho thật tốt.”
Nàng
choàng tỉnh, bầu trời đầy sao lấp lánh, làm gì có ngọn lửa thiêu đốt nào, nhưng
cảm giác nghẹt thở trong tim như vẫn còn đó, khiến nàng bất giác cau mày. Vẫn
là giấc mơ kia, nhưng nàng đã bắt đầu dần dần không còn nhớ được dáng vẻ của
người đó, năm tháng âm thầm nhưng giết người vô hình còn hơn ánh đao bóng kiếm.
Bạch
Quỷ ngồi yên lặng ngẩng đầu nhìn Ngân hà trên bầu trời, trăm năm, ngàn năm, rốt
cuộc đã một mình đi qua bao nhiêu năm tháng nàng cũng không nhớ nữa, cũng may
là trước khi quên hết tất cả, nàng đã thu hết một trăm con quỷ, một trăm chấp
niệm này rồi.
Bạch
Quỷ đi vào trong khu rừng chướng khí miên man, cây khô cỏ hoang che mất con
đường nhỏ lên núi, lâu rồi không tới, nàng tìm một hồi mới thấy đường lên núi.
La Phù
sơn không cao, chỉ một lúc đã lên tới đỉnh núi.
Nàng
ngẩng đầu nhìn, dưới bầu trời đầy sương là một cây dung* lớn đã chết khô, rễ
cây um tùm lặng lẽ chiếm cứ nơi đó, thân cây thẳng đứng, cành khô tỏa ra bốn
phía, bày ra một tư thế thê lương. Có thể tưởng tượng được lúc cây dung này còn
sống thì ở đây là một mảng bóng râm.
*Cây
Banyan
Bạch
Quỷ bước lên một rễ cây lớn, đến bên thân cây thô to, nàng sờ thân cây cụp mắt,
thần sắc khó đoán.
Nguyện
vọng nhiều năm cuối cùng hôm nay đã có thể kết liễu, nàng không biết mình nên
có biểu hiện gì.
Yên
lặng đứng một hồi, nàng lấy trong tay áo ra
cây bút lông đã thu một trăm con
quỷ, dùng nó nhẹ viết chữ “Sống” lên thân cây. Chữ viết không thấy dấu vết này
lập tức phát ra tia sáng dịu nhẹ, thân Bách quỷ bút nứt ra một đường, sau một
tiếng vang giòn, cây bút trong tay Bạch quỷ hóa thành tro bụi theo gió bay đi,
phiêu lãng không thấy tăm tích, còn chữ “Sống” từ từ chìm vào trong thân cây,
cây dung như đã chết này dường như có mầm sống mùa xuân, trên cành khô từ từ
đâm chồi, mầm sống tỏa vào trong đất. Như được một cơn mưa tắm gột, chướng khí
nồng đậm trên núi tan hết, mặt đất mọc đầy hoa cỏ xanh mướt, cả ngọn La Phù sơn
như có sức sống mới.
Ngẩng
đầu nhìn cây dung cành lá sum xuê, ký ức xa xưa bị phong tỏa trong đầu Bạch Quỷ
như được cởi bỏ muôn ngàn lớp khóa, hiển hiện rõ rệt trong đầu nàng, rất nhiều
năm trước, nàng và Dung Hề gặp nhau tại đây.
Lúc đó
toàn thân nàng đầy máu, mặt tràn ngập sát khí, hắn lại bạch y phiêu dật, môi
điểm nụ cười.
“Nào,
ta bảo vệ nàng.”