Bạch Thắng không ngờ ở Florence sẽ gặp Vân Song Chỉ.
Cô giống như đã sớm biết hành tung của anh, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh. Bạch Thắng hơi cau mày. "Tại sao em lại ở đây?"
"A Thắng." Vân Song Chỉ tiến lên một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch
Thắng, thâm tình lưu luyến. Cô không tự chủ được vươn tay, muốn ôm anh,
Bạch Thắng bình tĩnh tránh ra. Tay Vân Song Chỉ dừng ở giữa không trung, cô ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình trống trơn, lẩm bẩm nói: "Anh thật chán
ghét em như vậy sao?"
"Anh còn có việc, phải đi trước rồi."
Giọng nói trước sau lạnh nhạt của anh, không sóng không gió, nói xong định chuẩn bị bước qua Vân Song Chỉ rời đi.
Vân Song Chỉ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy quần áo của anh.
"A Thắng, anh dẫn em đi có được không?" Cô điềm đạm đáng yêu nói, trong giọng nói có một chút cầu xin.
Dáng vẻ làm cho người ta thương tiếc như vậy, bất luận là ai thấy, coi như
không cách nào đồng ý với cô, ít nhất cũng sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt,
mà sẽ khóe léo, trấn an cô vài câu. Nhưng Bạch Thắng thì không, anh xoay người, trực tiếp, rõ ràng nói: "Anh không còn yêu em."
Cả người Vân Song Chỉ run lên.
Ánh mắt Bạch Thắng nhàn nhạt đảo qua tay cô lôi kéo quần áo của anh. "Buông tay."
"Anh cần phải nhẫn tâm sao như vậy?" Vân Song Chỉ đột nhiên muốn khóc, tim
chưa bao giờ đau đến như vậy, cô không biết vì sao Bạch Thắng trở thành
bộ dạng này?
"Vân Song Chỉ, lấy điều kiện của em, có thể đi tìm
được một người thật lòng yêu em. Hà tất phải khổ sở vướng mắc như vậy,
cuối cùng người bị tổn thương, chính là em."
"Nhưng người anh yêu là em."
"Đúng là anh yêu, nhưng không phải em."
"Cái gì?" Vân Song Chỉ không thể tin mở mắt to.
"Nơi này." Bạch Thắng chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói. "Đã sớm cho Quý
Nghiên, đã không quay trở về nữa rồi. Em muốn cũng vô dụng."
"Em tin tưởng có thể trở thành người ở bên trong kia." Vân Song Chỉ chân thành nói lời thề.
Bạch Thắng nói: "Anh không có lòng tin."
Vân Song Chỉ khó hiểu nhìn anh.
Bạch Thắng kiên định nói: "Anh chỉ yêu cô ấy."
Thân thể Vân Song Chỉ cứng đờ, tim giống như bị vô số mũi kim nhọn hung hăng đâm, châm cô thương tích đầy mình. Trong nháy mắt nước mắt rơi xuống,
cô nhịn không được hỏi anh: "Vậy anh có từng suy nghĩ về cảm nhận của em không?"
"Đó là chuyện của em." Bạch Thắng thuận miệng nói: "Sao anh phải quan tâm chứ?"
Nói cách khác, anh với cô chẳng có quan hệ cái rắm gì, chuyện cô tổn thương hay thương tâm không quan trọng?
"Nếu em nói em muốn đi tìm cái chết thì sao?"
"Vậy thì đi chết đi."
"Không có anh, em sống không nổi."
Cô khóc thành tiếng, muốn xoay chuyển tim Bạch Thắng. Nhưng tình yêu,
không phải dựa vào uy hiếp mà có thể duy trì được? Bên tai truyền đến
giọng nói Bạch Thắng không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có ngắn ngủn bốn chữ. "Không liên quan gì đến anh."
"Anh..." Vân Song Chỉ như bị sét đánh.
Một lúc sau, cuối cùng mới cắn răng phun ra một câu: "Anh sẽ hối hận!"
Bạch Thắng cũng không bị cô ta thuyết phục, thể hiện rõ tim anh như sắt. Vân Song Chỉ nắm chặt quả đấm, chờ mong anh có thể quay đầu lại, nhưng cô
nhất định phải thất vọng rồi. Bạch Thắng tránh tay cô ra, cũng không
quay đầu lại rời khỏi. Cõi lòng tan nát dễ dàng như vậy, Ngôn Quyết nói
không sai, là cô quá ngây thơ. Trong khoảnh khắc, không cam lòng cùng
hận ý như thủy triều, ở trong lòng cô ta nhanh chóng lan tràn, Vân Song
Chỉ khống chế không nổi, cũng không muốn khống chế.
Cô ta chỉ biết, Bạch Thắng đối với cô ta như vậy, cô ta nhất định phải làm cho anh hối hận, nhất định.
"Chị dâu, là nơi này sao?" Sương nhìn địa hình xung quanh, hoang tàn vắng vẻ, chim không đẻ trứng, còn có một cảm giác là lạ.
"Chắc là đây."
"Vì sao em cứ cảm thấy không được đúng cho lắm?" Sương cô nương nhíu mày,
có lẽ là quán tính nghề nghiệp nhiều năm qua, trực giác của cô nhất định chính xác.
Quý Nghiên nói: "Có thể ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt? Quá mệt mỏi rồi!"
"Có thể." Sương vẫn lo lắng, quay đầu về phía đội viên sau lưng nói: "Mấy
người hãy chú ý một chút, nếu có chuyện gì phát sinh, cần phải bảo đảm
an toàn cho chị dâu trước."
Vâng ạ
"Ai nói bang Ô Thác
muốn quy thuận sẽ quy thuận, vì sao phải chỉ định để cho thủ lĩnh hoặc
chị dâu đến nói chuyện, lại còn chọn loại địa phương quỷ quái này!"
Sương bất mãn nói.
Quý Nghiên suy đoán nói: "Có thể bọn họ có cứ điểm ở gần đây."
Về phần để cho Tiểu Bạch hoặc cô đi, chắc bởi vì hiện tại Tiểu Bạch làm
chủ ở NSA, lão đại kia mặc dù có ý quy thuận, nhưng vẫn không quên đãi
ngộ của một lão đại. Cảm thấy trực tiếp cùng nói chuyện với thủ lĩnh sẽ
có mặt mũi hơn, nhưng thủ lĩnh không có ở đây, đành phải khiến cho bà xã của anh đến đây. Vừa vặn cô có mặt ở Bắc Kinh?
Sương hừ lạnh."Tốt nhất đừng để cho em biết có âm mưu gì, nếu không em sẽ đánh cho hắn muốn khóc cũng khóc không được."
"Sương cô nương, em có thể có chút nữ tính được không? Hơn nữa lời nói đàn ông như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy đâu!" Quý Nghiên nhịn không được
trêu chọc cô.
Sương cô nương khinh thường nói."Em nhỏ xinh mê
người đáng yêu như vậy, coi như không ai thèm lấy, do ánh mắt những
người đàn ông này có vấn đề. Mắt họ bị mù, thì lấy có tác dụng gì?"
"..."
Quý Nghiên không nói gì.
Các cô tiến vào một căn nhà nhìn qua cực kỳ cũ kỹ, nhưng bên trong một
người cũng không có. Sương gọi vài tiếng, cũng không ai trả lời. Yên
lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
"Không
đúng lắm." Sương nhíu mày. Nhìn sang bên cạnh liếc mắt ra hiệu những
người đó, mọi người lập tức bảo hộ Quý Nghiên ở bên trong. Chỉ có mấy
người phân tán ra, đi dò đường.
Căn nhà này không hề nhỏ, khoảng
bốn đến năm tầng, ở giữa thông nhau, có thể trực tiếp nhìn lên đến trần
nhà. Bên cạnh là hành lang vòng tròn, dùng mộc lan vây quanh, mỗi một
tầng có rất nhiều phòng. Khóe mắt Sương quét thấy một bóng người chớp
động, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Trong lòng cô cả kinh, dường như có thể xác định là trúng phục kích.
"Đi."
Tiếng nói còn chưa dớt, cửa đột nhiên "Ầm" một tiếng đóng lại.
Chặt chẽ kín đáo.
Sắc mặt Sương không khỏi trở nên nghiêm túc, Quý Nghiên cũng ý thức được
không thích hợp. Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên chuyển tới một tiếng
vang thật lớn, mọi người xoay người, chỉ thấy một đoàn bóng đen từ trên
không hạ xuống mặt đất. Máu tươi tràn khắp trên đất, nhưng
trong đó có
một thành viên đi dò đường.
"Là ai làm chứ?" Sương không nghĩ ra.
Quý Nghiên nói: "Mọi người không cần tập hợp cùng một chỗ, phân tán ra.
Chúng ta nhiều người như vậy mục tiêu quá lớn, ta ở ngoài sáng địch ở
trong tối, cũng không biết bọn họ có bao nhiêu người, không cần liều
mạng, có thể trốn thì hãy trốn."
Sương cùng Quý Nghiên chạy lên
lầu, muốn tìm kiếm đường ra. Trên tay các cô đều có một cây súng lục,
trên đường gặp mấy thi thể của đội viên đặc nhiệm, quả nhiên là im hơi
lặng tiếng đã bị giải quyết rồi. Trong lòng Quý Nghiên kinh hãi, đối
phương lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
"Là sát thủ chuyên nghiệp." Sương nghiêm túc nói.
Quý Nghiên không rõ tại sao các cô có thể chọc tới sát thủ, nhưng bây giờ
không có thời gian để cho cô suy nghĩ nhiều như vậy. Sương mang theo cô
bên cạnh thật cẩn thận di chuyển tìm đường ra, ở phương diện này, cô so
với Quý Nghiên có kinh nghiệm hơn. Quan trọng là không biết đối phương
có bao nhiêu người, đến đây vì cái gì, chỉ có thể ẩn náu nhìn người bọn
họ ngã xuống càng ngày càng nhiều, nhưng không tóm được bóng dáng địch
đâu.
Dường như một chiến thuật tâm lý.
Ở đây hơi thở chết chóc càng ngày càng đậm trong phòng, không ai biết, kế tiếp ngã xuống là người nào?
Không khí càng ngày càng khẩn trương.
Tuy không nói, nhưng Quý Nghiên nhìn ra được, Sương cũng cực kỳ khẩn trương.
Đội viên đội đặc nhiệm, do ngàn chọn vạn tuyển đi ra, tùy tiện đứng ra cũng không phải là người bình thường. Nhưng bây giờ, bị người khác giết chết chỉ trong nháy mắt, bọn họ ngay cả sức phản kháng cũng không có, không
còn cơ hội đứng lên. Tiếng súng ở xung quanh vang lên, mỗi một tiếng
súng, có thể làm cho lòng người sợ hãi. Đặc biệt ở vị trí bị động kia.
Thời gian càng lâu, phần thắng của các cô càng xa vời.
Nhìn đồng nghiệp từng bước từng bước ở trước mặt mình ngã xuống, mắt Quý Nghiên đỏ lên như muốn nứt ra.
"Chúng ta không thể bị động như vậy, cứ như thế, ai cũng sống không được." Quý Nghiên nói xong chuẩn bị ra ngoài, mặc kệ như thế nào, ít nhất tìm ra
địch trước rồi hãy nói.
Sương nhanh chóng ngăn cô lại."Chị dâu, chị đừng kích động, chuyện không đơn giản như chị nghĩ đâu."
"Em nhìn ra cái gì sao?"
"Không có, nhưng trực giác không phải ám sát bình thường."
"Tại sao?"
"Bang Ô thác không có lá gan, cũng không có bản lãnh như vậy."
Nếu cô đoán không sai, Bang Ô thác chỉ là một ngụy trang, sau lưng nhất định có người khác đang thao túng.
Việc này Quý Nghiên không hiểu lắm, cô chỉ có thể hết sức không gây phiền
phức cho Sương. Nhưng cảm giác trơ mắt nhìn lại không làm gì được, so
với bất kỳ lúc nào cũng không xong. Sương nắm chặt tay cô, Quý Nghiên
cưỡng chế kích động trong lòng, liếc nhìn mọi nơi khả nghi.
Lại
có một người ngã ở trước mặt các cô, Sương cùng Quý Nghiên liếc nhau,
trái tim bùm bùm nhảy dựng, Sương đi phía trước vượt qua một bước, Quý
Nghiên cả kinh, bắt được cổ tay Sương.
Sương ở trên tay cô vỗ vỗ, ý bảo cô yên tâm. Trên trán Quý Nghiên chảy đầy mồ hôi, hít thở cũng
không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sương. Cô thật cẩn
thận di chuyển đến bên cạnh người nọ, người nọ dường như còn có một hơi
thở, Sương nhẹ nhàng gọi hắn.
Hắn gian nan mở mắt ra, dùng một hơi nói: "Là... Là sát thủ nước ngoài giết...."
Nói xong liền tắt thở.
Trong lòng Sương trầm xuống.
"Cẩn thận." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô của Quý Nghiên, Sương đang muốn ngẩng đầu, Quý nghiên chạy tới, trước mặt bỗng tối sầm. Hai người
trên mặt đất lăn một vòng, trốn sang một chỗ khác, mà lúc này, một viên
đạn nhanh chóng mà tinh chuẩn xuyên qua chỗ Sương vừa mới ở, bắn vào mặt sau trong ngăn tủ.
Ngực Quý Nghiên kịch liệt lên xuống, mồ hôi rơi xuống, không ngừng thở dốc, vừa mới hoảng sợ.
Sương nhanh chóng bắn mấy phát súng về phía đạn bay tới, nhưng rơi vào khoảng không, cô lùi thân thể lại, trầm thấp nói với Quý Nghiên: "Cảm ơn."
Quý Nghiên lắc đầu.
"Người kia nói gì thế?"
"Có người muốn lấy mạng của chúng ta."
"Người nào?"
"Không biết, sát thủ đến từ nước ngoài."
Quý Nghiên tóm chặt quần áo của mình, trách không được lợi hại như vậy.
Sương cười khổ nói: "Dù sao em dự định không còn sống đi ra ngoài, chị dâu,
chị nhớ bảo thủ lĩnh chôn em ở nơi có phong cảnh đẹp nhé. Tất cả tiền để dành của em ở trong phòng, đưa nó cho Tuyết giữ."
"Em nói lung
tung cái gì thế?" Quý Nghiên nhíu mày."Em không ra ngoài, chị cũng không thể nào ra ngoài được. Muốn chết cùng chết."
"Không nói nhiều nữa." Sương cười, giọng nói vô cùng kiên định."Em có chết cũng sẽ cứu chị ra ngoài."