"Cháu. . . . . ." Mạnh Thiếu Tuyền nhìn về phía Lữ Mỹ, phản bác đến khóe miệng, lại đột nhiên nuốt xuống.
Quý Nhu lần nữa khóc rống lên, lớp trang điểm đã sớm trôi mất không còn
hình dáng, rối bù, cực kỳ nhếch nhác. Lữ Mỹ đi nhanh đến bên giường cô
ta, đau lòng ôm bả vai của cô ta an ủi, con bé khóc tâm bà cũng muốn vỡ.
"Mẹ. . . . . ." Quý Nhu thuận thế dựa vào trên vai Lữ Mỹ, đau lòng gọi.
"Ngoan, mẹ ở đây. Tất cả đều đã qua, cũng sẽ đi qua!" Lữ Mỹ dịu dàng an ủi.
Quý Nhu nghe câu này, nước mắt chảy nhanh hơn. Cô ta khóc lóc, đột nhiên
chú ý tới trong phòng còn có những người khác ở đây, hơi thở thật vất vả mới dần dần trở lại bình thường cảm xúc nhất thời lần nữa bị nhen nhóm, hận ý trong lòng Quý Nhu đạt tới tột đỉnh trước nay chưa có, nhất là
thấy Quý Nghiên thì lý trí trong nháy mắt hoàn toàn mất đi.
"Làm
sao cô lại ở chỗ này? Là cô có đúng không? Là cô làm, cô cố ý muốn chia
rẽ tôi với anh Thiếu Tuyền, hại chết đứa bé của tôi, cô là muốn nhìn tôi chết phải không?"
"Mình làm, thì phải có dũng khí gánh vác. Mà
không phải vừa mới xảy chuyện thì đổ tất cả tội lỗi lên người khác, tôi
không có nhàm chán như cô nghĩ." Quý Nghiên tỉnh táo trả lời.
Quý Nhu không tin. "Trừ cô ra còn ai vào đây? Chính là cô, cái người phụ nữ độc ác này, đứa bé của tôi nào có lỗi với cô? Cô đối với anh ta như
vậy. Cô không phải muốn báo thù tôi sao, cô đã đoạt Hàn Mặc đi, mắt anh
ta cũng không có nhìn thẳng tôi một cái, cô còn muốn như thế nào? Chuyện gì tốt cũng bị cô chiếm hết, tôi muốn một Mạnh Thiếu Tuyền thì có lỗi
sao? Tại sao đối với tôi như vậy, ông trời tại sao không công bằng như
vậy? Tại sao?"
Quý Nhu giống như thật rất khổ sở, giọng nói run rẩy, thậm chí lời nói có chút không mạch lạc.
Quý Nghiên cau mày: "Lời này của cô là có ý gì?"
"Đủ rồi, chính cô tự làm tự chịu, đừng đổ thừa lên người Nghiên Nghiên." Dương Hàn Mặc đột nhiên chen vào nói.
Hắn không mở miệng còn may, Dương Hàn Mặc nói lời này, hoàn toàn kích thích Quý Nhu, tựa như khiến cô ta lâm vào điên cuồng. Cô ta gắt gao nhìn
Dương Hàn Mặc, nói: "Tự làm tự chịu? Anh nói tôi tự làm tự chịu? Ha ha. . . . . . Dương Hàn Mặc, ai cũng có thể nói tôi như vậy, nhưng anh không
thể, anh không có tư cách nói tôi như vậy! Làm sao anh có thể nói tôi
như vậy? Tôi biến thành như vậy, đều do ai làm hại, không phải do anh,
tôi sẽ biến thành cái bộ dáng này sao?"
Dương Hàn Mặc cau mày, hỏi: "Lời này của cô là có ý gì?"
"Chuyện đã như vậy, tôi cũng vậy không sợ nói cho anh biết, còn nhớ rõ mùa hè
năm 3 đại học không? Đêm trước hôm Sinh nhật anh, tôi giúp anh mua quà
tặng, chạy suốt cả một ngày, nhưng cũng không có mua được cái gì hài
lòng. Tôi cũng không có buông tha, một con phố đã tìm, lại tìm đến một
con phố khác, mãi cho đến buổi tối. Tự tôi cũng không biết mình đi đến
chỗ nào, chưa quen cuộc sống nơi đây, tôi rất sợ, muốn gọi điện thoại
cho anh, nhưng số còn chưa có thông qua, lại đụng phải lưu manh. Một dãy nổi danh hỗn loạn, tôi là một người ngoại quốc, nơi nào biết những thứ
này. Bọn họ dắt tôi đến một cái hẻm nhỏ, tôi cực kỳ hoang mang, không
ngừng kêu cứu, nhưng mà cái gì dùng cũng không có? Tôi khi đó mong nhìn
thấy anh biết bao nhiêu, anh biết không? Sáng ngày thứ hai, tôi không
ngừng gọi điện thoại cho anh, anh đều không nhận. Đi đến nhà trọ tìm
anh, thì anh nói như thế nào? Thái độ coi như cỏ rác, tôi đến nay đều
nhớ. Không, là chết cũng sẽ không quên! Thật ra thì tôi chỉ muốn được
nghe một tiếng an ủi của anh, cái cảm giác tuyệt vọng, các người đời này cũng không thể nghiệm được. Nhưng anh còn ở trên vết thương của tôi
hung hăng đâm lên một đao nữa, Dương Hàn Mặc, tôi yêu anh nhiều bao
nhiêu, một khắc kia tựa như có bấy nhiêu hận anh! Tôi thật sự vô cùng
hận. . . . . ."
Lữ Mỹ ôm cô thật chặt, đau lòng vô cùng nói: "Đừng nói ahhh... Tiểu Nhu, đừng nói. . . . . ."
"Tại sao không nói?" Quý Nhu kích động nói.
Dương Hàn Mặc trầm mặc, hắn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó, không trách được
ngày đó cô ta nhìn qua nhếch nhác như vậy, quần áo không ngay ngắn, tóc
cực kỳ xốc xếch. Mà lúc đó trong đầu hắn đều là Quý Nghiên, làm sao có
thời giờ suy nghĩ Quý Nhu như thế nào, trong mắt cũng căn bản không thấy được cô ta, cho nên không để mắt đến, cô ta đã từng bị thương. Dương
Hàn Mặc không khỏi nắm chặt quả đấm, cho nên Quý Nhu là vì hắn, mới
chuyển toàn bộ mũi nhọn lên Quý Nghiên, mới trăm phương ngàn kế muốn đem Mạnh Thiếu Tuyền đến tay? Nếu như hắn nhớ không lầm, Quý Nhu trở về
nước sau sinh nhật hắn không lâu.
"Tôi tự giam mình ở trong nhà,
nửa tháng không có ra khỏi cửa, cũng không có liên lạc cùng bất luận kẻ
nào. Trong lòng tổn thương càng ngày càng lớn, cho đến ngày đó Đình Đình tìm được tôi, nói Quý Nghiên cùng bạn trai cô ấy như thế nào như thế
nào, muốn tôi thêm chút sức, cố gắng giải quyết anh của cô ta. Tôi đột
nhiên tỉnh ngộ lại, tại sao chỉ có một mình tôi khổ sở như vậy? Tại sao
anh không thèm quan tâm một chút cảm thụ của tôi? Trong lòng chỉ có Quý
Nghiên, rõ ràng cô ta đối với anh như vậy rồi, nhưng anh vẫn chưa từng
quên cô ta. Anh rời đi đến nước Mĩ thì tôi cho đó là cơ hội của tôi, lại không nghĩ rằng ngược lại hủy một khả năng cuối cùng nhỏ nhoi của chúng ta. Nhưng Quý Nghiên đây? Cô ta cái gì cũng không biết, một mình ở
Hongkong tiêu diêu tự tại, không buồn không lo hưởng thụ hạnh phúc của
cuộc sống cô ta. Tại sao cô ta trôi qua hạnh phúc như vậy? Tôi không cam lòng, cô ta đoạt anh đi, tôi cũng vậy muốn cướp đi người đàn ông của cô ta, để cho cô ta cũng nếm thử loại tim đau xót này, dù sao tôi đã không hoàn chỉnh rồi, cũng không thể đi cùng với
anh nữa, tôi còn quan tâm
cái gì? Ha ha. . . . . . Đúng là mỉa mai! Tôi đi bệnh viện chữa trị giải phẫu làm màng trinh, sau đó cố ý đến gần Mạnh Thiếu Tuyền, so với theo
đuổi anh ta trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, tôi từng bước một
phá hủy ấn tượng Quý Nghiên ở trong lòng anh ta, sau đó để cho anh ta
đối với tôi khăng khăng một mực. Chuyện tiến hành thuận lợi hơn, tiệc
tối hôm tốt nghiệp xảy ra kịch hay, tôi thật sự vĩnh viễn đều sẽ không
quên. Nhưng tôi vẫn còn đánh giá cao đàn ông, các ngươi đều có một bản
tính, trước yêu tôi yêu chết đi sống lại, kết quả nói thay đổi liền thay đổi sắc mặt, nhiều tuyệt tình! Quý Nghiên, tôi cho cô biết, cô rồi sẽ
có một ngày này! Một ngày nào đó Bạch Thắng sẽ vứt bỏ cô...cô đời này
cũng đừng nghĩ lấy được hạnh phúc!" Quý Nhu ác độc nguyền rủa.
Một khi gợi lên quá khứ nhớ lại những khổ sở kia, tâm tình của cô ta càng
không thể khống chế, trong lòng hận, giống như cơn sóng thần cuốn lấy,
hoàn toàn chôn lương tâm của cô ta.
Mạnh Thiếu Tuyền nghe xong,
tất cả áy náy, khó chịu trong nháy mắt bị phẫn nộ thay thế. Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ban đầu ở cùng với tôi, cũng chỉ là vì trả thù
Dương Hàn Mặc, trả thù Quý Nghiên?"
"Nếu không anh cho rằng là
cái gì? Anh như vậy, anh cảm thấy tôi để mắt tới? Nếu không phải Quý
Nghiên mắt bị mù coi trọng anh...anh là cái thá gì? Chỉ là không ngờ,
Quý Nghiên nhanh như vậy đã nằm trong ngực của người khác, đem anh vứt
ra sau ót, căn bản không có đạt tới hiệu quả dự trù của tôi. Cũng chỉ
trách anh quá vô dụng!"
"Cô. . . . . ." Mạnh Thiếu Tuyền giận đến nói không ra lời.
Anh ta từ lúc đi học, vẫn là nhân vật phong vân trong trường học, là người
tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ. Rất thỏa mãn cảm giác hư vinh của anh ta, nhưng khi Bạch Thắng xuất hiện, sau còn có thái độ hờ hững của
Quý Nghiên đối với anh ta, ghét phải nói, cũng làm cho lòng tự ái của
anh ta bị đả kích rất lớn. Hơn nữa hôm nay Quý Nhu, lời nói này của cô
ta ác hơn, thua thiệt cho anh ta trước kia đối với cô ta tốt như vậy.
Mạnh Thiếu Tuyền cảm giác cuộc sống mình kể từ khi đụng phải hai chị em
này hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Các cô là trời sanh phái đến khắc anh ta!
Quý Nghiên lại cực kỳ tỉnh táo, đợi Quý Nhu nói xong, cũng không có lộ ra
dao động tâm tình rất lớn. Cô hỏi: "Ngày đó nhìn thấy người đàn ông kia
chuyện gì xảy ra?"
"Hắn?" Quý nhu cười lạnh."Cóc mà đòi ăn thịt
thiên nga. Lúc trung học năm thứ nhất theo đuổi tôi, bị tôi cự tuyệt.
Không nghĩ tới bây giờ làm trinh thám, tôi để cho hắn giúp tôi tìm mấy
cái tên súc sinh phá hủy tôi, thế nhưng hắn lại mượn cơ hội muốn tôi
cùng hắn lên giường, tôi đồng ý."
"Tiểu Nhu, con. . . . . ." Lữ
Mỹ không thể tin nhìn Quý Nhu, thế nào cũng không ngờ đến con gái lại có thể biến thành cái bộ dáng hiện tại này.
Thật may Quý Anh Bình không có ở đây, nếu bị ông ấy biết, không thể không giết Quý Nhu!
Tất cả chân tướng đã sáng tỏ, Quý Nghiên cũng không nhớ đến Quý Nhu đã từng có qua một đoạn lịch sử đen tối như vậy. Cô đã từng cũng vẫn oán trách
ông trời bất công, tất cả mọi người cưng chiều Quý Nhu, cô ta muốn lấy
được cái gì, muốn từ bên người cô cướp đi cái gì, luôn là sẽ thành công. Cho đến giờ phút này mới cảm nhận được, ông trời thật công bằng. Đồng
thời Quý Nhu nhằm vào cô, thật ra thì cả người đã sớm tổn thương. Có lẽ
cô ta chỉ muốn tìm ký thác mà thôi, đem ngược cô để tìm cho mình một
chút an ủi. Chỉ có như vậy, Quý Nhu mới có động lực sinh tồn được, mới
không cảm thấy cuộc sống tuyệt vọng như vậy.
Quý Nghiên có thể hiểu cô ta, nhưng tuyệt không tán thành cách làm của cô ta, cũng không thể tha thứ.
"Tôi chưa từng nghĩ tới muốn cùng cô tranh cái gì. Tôi là chị của cô, đã
từng cũng muốn chung đụng tốt với cô, là cô muốn tôi làm thành quân
xanh. Quý Nhu, chỉ cần cô đổi lại tâm trạng, vẫn có thể lần nữa đạt được hạnh phúc, nhưng cô không có. Cô dùng hận, hoàn toàn phá hủy chính cô.
Đây tất cả đều do tự mình cô tạo thành, không oán được người nào."
"Chị? Ai nói cô là chị của tôi?" Quý Nhu giống như nghe được chuyện cười.
"Tiểu Nhu, đừng nói. . . . . ." Lữ Mỹ biết là không đúng, vội vàng chặn cô ta.
Quý Nhu coi như không nghe thấy, nói tiếp: "Cô chẳng qua là một tiện chủng
của người phụ nữ lẳng lơ cùng kẻ khác, có tư cách gì để giáo huấn tôi?
Cô thật sự cho rằng cô là thiên kim đại tiểu thư? Cho nên ba chán ghét
cô như vậy...cô biết tại sao không? Cô ở nhà chúng tôi ăn uống chùa
nhiều năm như vậy, còn phải chia đi tình thương của mẹ tôi, tại sao? Mẹ
tôi căn bản không nghĩa vụ đối tốt với cô như vậy, cô ở nhà chúng ta, từ vừa mới bắt đầu chính là dư thừa! Cô không xứng với Dương Hàn Mặc, càng không có tư cách cùng tôi tranh giành, nhưng tại sao anh ta thích cô mà không phải là tôi? Tại sao?"
Quý Nghiên ngây dại.