Giống như Quý Nghiên lạnh lùng bỏ rơi anh.
Quý Nghiên rất im lặng. "Ngày ngày gặp mặt, ngày ngày. . . . . . Ở chung một chỗ, vẫn không tính ở cùng anh sao?"
Toilet.
Mộc Tây đứng trước bồn rửa tay, rửa tay một cái, trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, ánh mắt cô hơi thu lại, trên mặt không
có biểu cảm gì.
Mộc Tây xoay người đi sát qua Mẫn Luyến Y ra phía ngoài, Mẫn Luyến Y gọi cô lại ."Mộc Tây, cô yêu anh tôi có đúng hay không?"
Thân hình Mộc Tây dừng lại, xoay người lại, nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tại sao thích không cho anh ấy biết?" Mẫn Luyến Y đi tới phía trước Mộc
Tây, cùng với cô nhìn thẳng vào mắt."Anh tôi từ nhỏ đối với chuyện tình
cảm phản ứng tương đối chậm lụt, cô không nói với anh ấy, anh ấy vĩnh
viễn đều không biết tâm tư của cô."
"Kỳ lạ, chuyện của tôi tại
sao phải nói cho cô biết?" Mộc Tây ôm ngực, ánh mắt lành lạnh nhìn Mẫn
Luyến Y. "Cô lấy tư cách gì nói với tôi những lời này? Mẫn Luyến Y, tôi
thấy cô không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mà những ngày này quá tịch mịch, cô không phải đã có bạn trai rồi sao? Còn quan tâm tới
chuyện Mẫn Y Thần làm cái gì? Nghĩ hồng hạnh xuất tường à?"
"Tôi sẽ không phản bội Hàn Niệm, nhưng, tôi cũng sẽ không tặng anh trai cho cô." Mẫn Luyến Y nói.
Mộc Tây cau mày: "Có ý gì?"
Mẫn Luyến Y nhếch môi nhìn cô. "Tôi rất thích anh trai, không, phải nói,
tôi rất thương anh ấy. Đã từng, anh ấy là toàn bộ sinh mệnh của tôi. Tôi có thể cho anh ấy không chừa bất cứ chuyện gì, vậy mà, trong lòng anh
ấy, chúng tôi chỉ có thể là anh em. Từ nhỏ anh ấy đã cho rằng chuyện đó
là đương nhiên, lớn lên cũng không tự nhiên sẽ nghĩ sang phương diện
khác. Cho nên, tôi rất bị tổn thương. Dù có Hàn Niệm, nhưng phần bỏ ra
cũng không thu lại được, tôi rất rõ ràng chúng tôi không thể nào ở cùng
nhau. Nhưng dù sao tình cảm hơn mười năm, tôi mãi mới chờ được đến lúc
anh ấy cũng yêu tôi, tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, anh ấy lại yêu người phụ nữ khác?"
"Có lầm hay không?" Mộc Tây tức giận nói: "Cho nên cô khắp nơi quấn lấy Mẫn Y Thần, không để cho anh ấy đi
cùng với tôi. Chính vì cô cùng Hàn Niệm tương thân tương ái sống hạnh
phúc, làm cho một mình anh ấy cõng lấy tình cảm khổ sở cả đời đối với
cô? Cô rốt cuộc có bao nhiêu ích kỷ? Đây coi là yêu sao? Mẹ, trên thế
giới có loại hoa tuyệt thế này sao! Lão tử thật nhìn lầm cô!"
"Vậy thì thế nào? Ít nhất trước mắt, so với cô, địa vị tôi ở trong lòng anh
ấy nặng hơn một chút. Người anh ấy yêu cuối cùng là tôi, không phải
sao?" Mẫn Luyến Y cười nhìn Mộc Tây trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nói tiếp: "Còn cô có bản lãnh để cho anh ấy trong thời gian ngắn quên được
tôi, tiếp nhận cô sao? Cô cảm thấy cô có thể thay thế vị trí tôi ở trong lòng anh ấy?"
"Khoe khoang? Cô có phải quá tự tin rồi hay
không?" Mộc Tây hoàn toàn bị khơi dậy tức giận, giọng nói không tốt nói: "Tôi cho cô biết, dựa vào câu nói này, tôi cũng sẽ không cho phép trong lòng Mẫn Y Thần còn có người phụ nữ ghê tởm này! Không chỉ có hạ thấp
anh ấy, ngay cả lão tử cũng nghi ngờ ánh mắt, cô cho rằng cô là ai? Tôi
cũng không tin, Mẫn Y Thần không có cô thì không được! Không phải cô cho rằng anh ấy vẫn nhớ kỹ cô sao? Nằm mơ! Lão tử còn muốn anh ấy hạnh phúc hàng ngày cho cô xem! Chờ coi, thật sự cho rằng sức quyến rũ lão tử để
trưng bày à? Mẹ kiếp. . . . . ."
Ở trên mặt Mẫn Luyến Y rõ ràng vui mừng hơn, mặt mày cũng cong lên , cao giọng nói: "Thật sao? Vậy tôi mỏi mắt mong chờ!"
Mộc tây hừ lạnh một tiếng."Cô chờ bị mất mặt đi!"
Cô tức giận vội vàng nói xong, liền đi ra ngoài.
Mẫn Luyến Y ở sau lưng cô nói: "Mộc Tây, cô phải cố gắng lên!"
"Không cần cô nói!"
Mộc Tây đầu cũng không ngoảnh lại, sải bước lớn rời đi.
Quý Nghiên chạy tới toilet thì đã không thấy bóng dáng của Mộc Tây cùng Mẫn Luyến Y. Cô nghi ngờ nhìn chung quanh một lần, toilet chỉ có mấy người
phụ nữ ăn mặc rất cởi mở ra ra vào vào, nồng đậm mùi nước hoa đập vào
mặt, Quý Nghiên không khỏi nhíu nhíu mày. Cô lại ra bên ngoài nhìn một
chút, cũng không thấy người, nghĩ thầm họ có thể đã đi về, Quý Nghiên
đang chuẩn bị trở về, trước mắt chợt quét một bóng dáng quen thuộc, bước chân Quý Nghiên ngừng lại
một chút.
Là Bạch Thắng.
Anh
đứng trước một người phụ nữ, cho dù người phụ nữ kia giờ phút này quay
lưng đối với mình, nhưng Quý Nghiên rất nhanh đã nhận ra, Vân Song Chỉ.
Người phụ nữ kia, cho dù hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Kể
từ khi Sương gặp chuyện không may, cô ta liền chạy trở về bên cạnh Ngôn
Quyết, Quý Nghiên nằm mơ cũng muốn bắt được cô ta báo thù cho Sương, cô
chưa từng hận qua một người như thế. Ngay cả Quý Nhu, ghét thì có ghét,
nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn mạng của cô ta. Nhưng Vân Song Chỉ là người đầu tiên Quý Nghiên muốn giết!
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Tiểu Bạch nhìn thấy cô ta, cư nhiên không có ra tay.
Còn mặc cho cô ta yên ổn đứng ở trước mặt mình.
Trong đầu suy nghĩ rất loạn, còn không đợi Quý Nghiên suy nghĩ nhiều, thân
thể Vân Song Chỉ đã tới gần. Ánh mắt Quý Nghiên đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn một màn trước mắt này, cô ta, hôn anh.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại.
Thân thể Bạch Thắng cũng cứng đờ một chút, nhanh chóng đẩy Vân Song Chỉ ra,
nhưng đã không còn kịp rồi. Khóe mắt anh quét thấy bóng dáng Quý Nghiên
đang ngây người như phỗng, không khỏi sửng sốt. "Nghiên Nghiên. . . . .
."
Quý Nghiên nhìn anh đi về phía mình, thân thể không tự chủ
được lui về phía sau, vậy mà xoay người, chạy thật nhanh cách xa hiện
trường.
"Nghiên Nghiên!" Bạch Thắng cũng mau đuổi theo.
Vân Song Chỉ nhìn bóng dáng bọn họ trước sau rời đi, nắm tay thật chặt.
Quý Nghiên xuyên qua đám người, vẫn chạy ra bên ngoài. Sau lưng truyền đến
tiếng bước chân, rất dồn dập, cô cũng không nghe thấy.
Nước mắt
vô ý thức rơi xuống, đảo mắt đã chạy ra khỏi cửa chính Thành giải trí.
Ngoài cửa đông nghịt, Bạch Thắng hô hấp căng thẳng, đột nhiên la lớn:
"Quý Nghiên, em đứng lại!"
Chung quanh người đi đường đi ngang qua cũng không khỏi bị tiếng la đột nhiên của anh sợ hết hồn, rối rít dừng bước lại.
Quý Nghiên không muốn nghe anh điều khiển, nhưng thân thể cũng không chịu
khống chế, giọng nói Bạch Thắng vừa hạ xuống, thân thể cô theo phản xạ
dừng lại.
Quý Nghiên đứng ở bên lề đường, đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Tại sao cô nhất định phải theo như anh nói mà làm?
"Anh gọi em, em không nghe thấy sao?" Bạch Thắng đi đến trước mặt Quý
Nghiên, quay người cô lại, giọng nói so với bình thường có nhiều nghiêm
nghị hơn.
Trong lòng Quý Nghiên uất ức càng sâu.
"Nhiều xe vậy còn chạy loạn, nếu như xảy ra chuyện làm thế nào?" Bạch Thắng cau mày nhìn cô.
Giọng nói Quý nghiên rất cao mà nói: "Anh không phải đang cùng với Vân Song
Chỉ tình chàng ý thiếp sao? Còn trông nom em làm cái gì?"
"Nói nhăng gì đó? Ai nói anh cùng với cô ta tình chàng ý thiếp?" Sắc mặt Bạch Thắng trong nháy mắt trầm xuống.
Quý Nghiên đẩy tay của anh ra, tức giận nói: "Em đều nhìn thấy."
"Đó là do cô ta sát lại gần, anh không ngờ gặp phải cô ta ở chỗ này." Bạch Thắng giải thích.
Quý Nghiên nói: "Cô ta sát lại gần, chẳng lẽ anh không biết đẩy ra? Huống
chi cô ta là hung thủ hại chết Sương, anh thấy cô ta thì ít nhất cũng
phải nên nghĩ đến thay Sương báo thù, nhưng anh làm cái gì?"
"Anh lúc đó một lòng chỉ nghĩ đi tìm em, căn bản không dự liệu được cô ta
đột nhiên lại gần, càng không có nghĩ đến cái khác." Bạch Thắng thở dài. "Nghiên Nghiên, em tỉnh táo một chút! Anh cũng là người, không thể nào
vừa tìm em còn có thể vừa dự liệu Vân Song Chỉ một giây kế tiếp sẽ làm
cái gì với anh."