Quý Nghiên bây giờ
vẫn còn chóng mặt, có cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Vì sao cô phải từ người rãnh rỗi nhất nhà, thoáng một cái biến thành người bận rộn? Y
Mạt Thuần theo phái hành động, vừa mới nói muốn làm chuyện vui, lập tức
bắt đầu làm tiệc cưới. Ngay cả Ứng San cũng nhịn không được nói: "Có
phải quá nhanh không?"
"Đâu có nhanh gì? Lão Đại cùng Tiểu Thắng Thắng đều đã trưởng thành, sẽ phải kết hôn, chờ đương thặng nam a?"
"... Em có phần không thích hợp."
Y Mạt Thuần dời tầm mắt đi."Ứng San, chị đừng ngăn cản em. Em muốn gọi
điện thoại cho Duẫn Kỳ. Bà ta lần trước còn đùa cợt em, nói tiến độ mấy
người nhà chúng ta quá chậm, hiện tại thì tốt, chúng ta có đến hai con
dâu bà ta còn chưa có con dâu, em muốn cười nhạo trở lại."
Ứng San nhíu mày nói: "Có phải em với bà ta đánh cuộc cái gì rồi hả?"
Ánh mắt Y Mạt Thuần sáng long lanh. "Oa, chị làm sao mà biết?"
"Đánh cuộc bao nhiêu?"
"Một tỷ." Y Mạt Thuần vươn một ngón tay ra, đắc ý nói: "Bà ta nói lấy kinh
nghiệm tình trường phong phú của hai tiểu tử kia, cộng thêm lão đại vứt
bỏ tình yêu mấy con phố, khẳng định sẽ có con dâu trước chúng ta. Con
trai của bà ta sinh sau đẻ muộn hơn với cháu em, lại tràn đầy tự tin, em đương nhiên không thể mất mặt. Nhìn Hàn Quân Vũ đào hoa kia cũng không
giống người kết hôn sớm, Hàn Quân lại nham hiểm như thế, dám gả cho hắn
quả thực là ngại mệnh quá dài, có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy sao? Cân nhắc lại, vẫn là gia đình chúng ta có vẻ đáng tin..."
"Em nói
nhiều lời vô nghĩa như vậy, kết luận là em dùng một tỷ cùng Viên Duẫn Kỳ đánh cuộc xem con nhà ai sẽ kết hôn sớm hơn đúng không?" Ứng San cắt
ngang bà.
Y Mạt Thuần không chút do dự gật đầu. "Đúng."
"Nhàm chán." Vẻ mặt Ứng San bị bà đánh bại. "Chị nhìn em quả nhiên là càng
ngày càng rảnh rỗi rồi. Viên Duẫn Kỳ cũng thật là, bà ta còn mong mau
chóng ôm cháu sớm hơn cả em? Bà ta nhất định sẽ thắng."
"Vì sao?"
Ứng San lành lạnh nói: "Lấy bản lĩnh của Hàn Quân Vũ lưu tình khắp nơi, còn sợ không có biển xanh?"
Y MạtThuần: "..."
Quý Nghiên thu hồi tinh thần, gục xuống bàn, nhìn di động trong tay, không hiểu lâm vào rối rắm.
Có nên gọi điện thoại cho Lữ Mỹ không?
Chuyện kết hôn tới quá đột ngột, cô một chút cũng chưa chuẩn bị. Trước vẫn gió êm biển lặng, tuy Bạch Thắng đã cầu hôn với cô, nhưng người nào cũng
không có đề cập qua chuyện kết hôn, ai biết đột nhiên nói ra như vậy,
lại thay đổi hành động.
Không thể không thông báo cho người nhà họ Quý biết, thông báo lại chỉ càng thêm lúng túng.
Nghe Lữ Mỹ nói, tính tình Quý Anh Bình càng ngày càng nóng nảy, từ sau khi
Quý Nhu với Mạnh Thiếu Tuyền trở mặt, Thụy Hưng cùng Mạnh Phi cũng hoàn
toàn đứng ở phía đối địch. Đừng nói bồi thường, Mạnh Thiếu Tuyền biết
được Quý Nhu thuần túy chỉ đùa bỡn tình cảm của hắn, đã hận không thể
dóc xương cô ta để nuốt vào bụng. Còn chèn ép Thụy Hưng càng không lưu
tình chút nào.
Trên thực lực mà nói, thật ra hai nhà rất tương
xứng. Bạn bè hai bên lại không muốn cuốn vào chỗ nước đục, thời thế xưa
nay đều như vậy, công ty hai nhà chiến đấu càng thêm kịch liệt. Đầu Quý
Anh Bình dường như muốn nổ tung, nhìn Quý Nhu giống như nhìn kẻ thù. Mẹ
Mạnh Thiếu Tuyền lại đem những chuyện Quý Nhu đã làm nói ra bên ngoài,
không chỉ làm cho Quý Nhu không còn mặt mũi gặp người, cũng làm cho Quý
Anh Bình mất hết mặt mũi, ông ta là một người kiêu ngạo như thế, đâu
nhẫn nhịn chịu được. Trở về thiếu chút nữa đánh chết Quý Nhu, may có Lữ
Mỹ ngăn lại.
Nhưng nghe nói bà cũng bị liên lụy, hai mẹ con sống
trong nhà họ Quý trong lòng đều run sợ, chỉ có thể sống thật cẩn thận.
Trong lòng Quý Nghiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một gia đình, đã
giống như chia năm sẻ bảy. Mà Quý Anh Bình giống như bom hẹn giờ trong
nhà này, một khi nổ tung, ắt phải làm một gia đình lung lay chia năm sẻ
bảy phải sụp đổ.
Nhưng, như vậy còn có thể gọi là gia đình sao?
Cô còn đang kiên trì, lại vì cái gì?
"Suy nghĩ gì thế?" Bạch Thắng đi đến bên cạnh Quý Nghiên, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ cô không yên lòng, thuận miệng hỏi.
Quý Nghiên giương mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt rất oán hận, không nói gì.
Ánh mắt Bạch Thắng không khỏi chuyển qua di động trên tay cô, mím môi, suy nghĩ đến vẻ mặt của cô, đại khái cũng đoán được.
Anh đưa tay rút di động của cô. Quý Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh.
Bạch Thắng mở miệng: "Đừng nghĩ, không muốn gọi thì đừng gọi."
"Nhưng..."
"Kết hôn là chuyện làm cho người ta vui vẻ, nếu em bây giờ rối rắm về quyết
định sẽ phá hoại phần vui vẻ này, vậy còn phá nó để làm gì?" Quý Nghiên
còn chưa nói, đã bị Bạch Thắng cắt đứt rồi.
Cô nói: "Bọn họ vẫn là ba mẹ của em."
"Ba mẹ như vậy, không cần cũng được."
Đúng vậy a, ba mẹ như
vậy...
Quý Nghiên cúi đầu xuống.
Tại sao mặc kệ nói bao nhiêu lần để xuống, vẫn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô?
"Ngày mai muốn làm gì không?" Bạch Thắng không muốn cô nghĩ đến việc này, vì thế chuyển đề tài.
Quý Nghiên: "Ừ, ngày mai muốn cùng Tây Tây đi dạo phố."
Lễ cưới sẽ cử hành ở nhà, mọi chuyện đều có Y Mạt Thuần, Ứng San, Mẫn Hi
Nghiên cùng Viên Duẫn Kỳ thu xếp, trước mắt cô cũng không có chuyện gì
phải làm. Nghe Bạch Thắng nói, trưa mai Bạch Tinh cùng tất cả mọi người
sẽ trở về, còn có người nhà Hàn Niệm. Mẹ hắn tới trước tiên để hỗ trợ bố trí tiệc cưới, mấy hôn lễ của người lớn lúc trước tất cả đều do bà lo
liệu, đã rất có kinh nghiệm rồi. Nghe nói ngày trước Y Phù Tô còn đang ở bên ngoài, Y Mạt Thuần sáng sớm cùng mấy chị em tốt thương lượng hôn sự hắn cùng Bạch Tinh, chuẩn bị chờ hắn trưởng thành một chút trực tiếp sẽ cưới. Kết quả, toàn bộ đều đã chỉ dừng lại ở trong tưởng tượng.
Y Mạt Thuần đến nay còn nhớ rõ tình cảnh Y Phù Tô cười nói lúc trước "Không sao, thế giới kết thúc anh ở bên cạnh em".
Hắnh đồng ý hứa hẹn với Bạch Tinh, nhưng cuối cùng không có thực hiện.
"Đi chơi vui vẻ một chút." Ngày hôm sau, Bạch Thắng đưa Quý Nghiên đến chỗ
cô hen với Mộc Tây. Bởi vì nơi này không thể dừng xe, hơn nữa Bạch Thắng còn có chuyện phải xử lý, cho nên anh cũng không có xuống xe, chỉ xuyên thấu qua cửa kính xe hướng Quý Nghiên nói lời từ biệt.
Quý
Nghiên cười để cho anh yên tâm, mãi đến khi xe Bạch Thắng biến mất ở
trong tầm mắt, Quý Nghiên mới xoay người, đến cửa hàng bách hoá với Mộc
Tây.
Mộc cô nương hiếm khi nổi lên dục vọng đi dạo phố mua quần
áo, Quý Nghiên tự nhiên cũng liều mình bồi cô gái. Chẳng qua không ngờ
đến, đi dạo được một nửa, lại có thể gặp một nhân vật nghĩ cũng không
thể tưởng được.
Thân thể Mộc Tây nháy mắt cứng ngắc, bình tĩnh
nhìn đứng ở trước mặt người kia. Người nọ cũng nhìn cô, Quý Nghiên nghi
hoặc đem tầm mắt chuyển động qua lại ở giữa hai người, không biết Mộc
Tây vì sao lộ ra phản ứng như vậy.
"Đã lâu không gặp." Người đàn ông vẫn mở miệng trước.
Mộc Tây nheo mắt lại, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, ôn hoà nói: "Quả thật đã lâu không gặp."
Vẻ mặt, giọng nói như vậy, Quý Nghiên nhiều năm quen biết với cô, rõ ràng dấu hiệu tức giận.
"Tôi nghĩ anh đã chuẩn bị cả đời không xuất hiện nữa chứ." Quán cà phê,
người phục vụ đưa cà phê lên cho ba người, đẩy lùi yên lặng. Ánh mặt
trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu vào trên mặt Mộc Tây,
khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ phủ lên một sắc thái vàng óng ánh.
Quý Nghiên cũng đại khái đoán được, người này hắn là bạn trai trước của Mộc Tây, Đường Minh Triết.
"Vậy sao." Tay người đàn ông kia để ở trên bàn, giọng nói lạnh nhạt tùy ý.
Mộc Tây từ trước đến nay không phải là người bảo trì bình thản, trực tiếp
đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì xảy ra với bà nội Diệp? Anh không
biết là anh nên cho tôi lời giải thích sao?"
"Em muốn tôi nói như thế nào?"
"Tôi chỉ muốn biết sự thật." Mộc Tây lạnh lùng nói: "Lão tử giúp anh gánh
vác oan ức nhiều năm như vậy, bây giờ rất không dễ dàng anh xuất hiện
nha, không tính giúp tôi rửa sự trong sạch, cũng phải cho tôi chết được
minh bạch chứ."
"Được."
Hắn đáp ứng thẳng thắn như vậy,
ngược lại làm cho Mộc Tây cảm thấy kinh ngạc. Cô ngước mắt nhìn Đường
Minh Triết, sắc mặt người kia như thường, thản nhiên nói: "Em có phải
muốn biết tại sao không? Anh nói cho em."
Mộc Tây vẫn như cũ nhìn hắn, không nói gì.