Cửa phòng rất nhanh
bị đẩy ra, lúc băng xe đẩy thức ăn chậm rãi đi vào, sau đó dừng lại ở
trước giường rộng lớn, giọng nói lạnh lẽo từ trong cái miệng nhỏ đỏ bừng truyền ra "Chỉ huy, điểm tâm của anh."
Ah, giọng nói này có chút quen tai.
"Để đó đi." Bạch Thắng bình tĩnh không chút dao động nói, trốn ở trong chăn Quý Nghiên bỗng chốc mở mắt ra. Dừng lại một giây,
sau đó quả quyết đứng dậy, từ trong chăn lộ đầu ra, nhìn sang nơi phát
ra giọng nói.
Khuôn mặt rất tinh xảo, tóc dài bay bay, không có biểu cảm gì, từ đầu tới cuối đều chỉ cho người ta cảm giác hai chữ: lạnh lẽo.
Một cô gái rất lạnh lẽo, đồng thời cũng rất trẻ tuổi.
Quý Nghiên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái nữa, xác định không có
nhìn lầm, ngày hôm qua đánh lén cô còn nói một đống thứ khó hiểu chính
là cô gái kia.
Cô gái cũng đang nhìn Quý Nghiên, ánh mắt trong
trẻo lạnh lùng lóe lên, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng Quý Nghiên vẫn
thấy được. Trên khuôn mặt trước sau như một của cô ta không chút thay
đổi, chỉ có xuyên thấu qua cặp mắt kia, mới có thể mơ hồ bắt được cảm
xúc biến hóa của cô ta.
"Tôi đi ra ngoài trước."
Cô gái nói xong, liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
Không một lời dư thừa.
Quý Nghiên nhìn cửa phòng từ từ khép lại, cùng với bóng dáng đang từ từ
biến mất sau cánh cửa, theo bản năng hỏi "Cô ấy là ai vậy?"
Mới sáng sớm không phải là mình đang nằm mơ chứ?
Tay Quý Nghiên chôn ở dưới chăn lặng lẽ bấm một cái vào bắp đùi của mình, có cảm giác đau, rất tốt, không phải nằm mơ.
Vừa lúc lúc này giọng Bạch Thắng chậm rãi truyền đến bên tai. "Thời Băng
(lúc nào cũng lạnh), đội trưởng đội 1 đội đặc nhiệm chống khủng bố."
"Ngay cả tên cũng lạnh như thế? Ba mẹ cô ấy thật biết dự đoán." Quý Nghiên
nói: "Tiểu Bạch, không phải cô ấy thầm mến anh đó chứ?"
"Nghĩ bậy gì thế?"
"Không phải. . . . . ." Quý Nghiên chợt dừng lại.
Bạch Thắng hỏi: "Không phải cái gì?"
"Thôi." Quý Nghiên khoát tay. "Không có gì, chỉ là đội đặc nhiệm chống khủng bố còn có chia nhỏ ra nữa sao? Giống như 1 đội, 2 đội như vậy. . . . . ."
"Ừ."
Đội đặc nhiệm chống khủng bố trừ Bạch Thắng là tổng đội trưởng ra thì phía
dưới tổng cộng còn chia làm 12 đội ngũ, cũng chia ra 12 đội trưởng, Thời Băng là đội trưởng đội 1. Mà 12 đội trưởng đều là trực tiếp nghe lệnh
của Bạch Thắng, sau đó bọn họ truyền đạt lệnh của Bạch Thắng cho những
cấp dưới, dẫn đầu đội viên của mình thi hành lệnh.
Tương tự, đội
đặc nhiệm chống khủng bố bình thường thao luyện và khảo hạch cũng là do
12 vị đội trưởng này phụ trách, bởi vì mỗi ngày đều có nhiệm vụ cần hoàn thành, đám đội trưởng phải giám sát đội viên của mình hoàn thành theo
như yêu cầu. Sau đó định kỳ tiến hành một lần khảo
hạch, người không hợp cách sẽ bị trực tiếp quét xuống. Dĩ nhiên, cái
quét xuống này cũng không phải đuổi người đó ra khỏi Cục Quốc An, mà là
ném vào đảo đặc công tiến hành huấn luyện địa ngục.
Đây đối với
từng người tiến vào đội đặc nhiệm chống khủng bố mà nói, đều là sỉ nhục
cực lớn và cơn ác mộng, cho nên không ai nguyện ý bị quét xuống, cho nên đương nhiên đều là liều mạng cố gắng. Cho nên, người không qua khảo
hạch rất ít.
Theo lý thuyết, chuyện mang điểm tâm sáng không nên
để Thời Băng - vị đội trưởng đội 1 đội đặc nhiệm chống khủng bố này làm, sinh hoạt hàng ngày của Bạch Thắng từ trước đều là Sương phụ trách. Chỉ là Sương lười, lúc ở chỗ khác, cô ấy không có cách nào khác chỉ có thể
tự mình ra tay. Nhưng trở về tổng bộ, thì Thời Băng nguyện ý làm thay,
Sương đương nhiên mừng rỡ thanh nhàn, mỗi lần trở về tổng bộ cô ấy đều
vui mừng nhất rồi, các loại chuyện vụn vặt cũng có thể giao cho Thời
Băng, sau đó mình duyên dáng đi ngủ bù lại.
Thật ra thì có một số chuyện Sương không thể nào hiểu được, đó chính là tại sao lúc chỉ huy
ra ngoài không thích mang theo Thời Băng mà lại thích dẫn cô theo? Rõ
ràng khi làm việc cần dùng đến người của đội đặc nhiệm chống khủng bố,
mà cô cũng không phải là người của đội đặc nhiệm chống khủng bố, hơn nữa Thời Băng lại tỉ mỉ chịu khó hơn cô, chịu được mệt nhọc, chăm sóc người còn lành nghề hơn cô nhiều. Lúc cần hành động thì có thể kịp thời giúp
một tay, chuyện một công đôi việc cỡ nào vậy mà bỏ qua, suy nghĩ của chỉ huy thật quá kỳ quái mà!
"Rời giường đi rửa mặt nào." Bạch Thắng nhéo mặt của Quý Nghiên nói.
Quý cô nương thật ra thì bị đánh thức đã tan đi không ít buồn ngủ rồi, cũng không phải quá buồn ngủ, nhưng không nghĩ tới thời tiết lại lạnh như
vậy, ở trên giường thật là thoải mái nhất rồi. Hơn nữa cô nghiêng đầu
nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn năm giờ, lúc này ngẹo đầu, lại nằm ngã xuống trên gối đầu. Đồng thời mắt long lanh nhìn Bạch Thắng, giọng
mềm nhũn nói: "Vẫn còn sớm mà, không muốn dậy đâu, nằm một lúc nữa có
được không?"
Có chút nũng nịu.
Nếu là bình thường, một chiêu này khẳng định rất có tác dụng.
Nhưng hôm nay, Bạch Thắng không có chiều theo cô, giọng mát lạnh chậm rãi
nói: "Sáng hôm nay có một cuộc hội nghị, em phải tham gia."
"Cái gì?"
Quả nhiên, Quý Nghiên trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Em cũng phải đi sao?"
Bạch Thắng: "Dĩ nhiên."
Anh bổ sung: "Sau đó em liền có thể ở lại đội đặc nhiệm chống khủng bố, với anh."
Lần này Quý Nghiên hoàn toàn tỉnh ngủ, không thể không nói, Sương quả nhiên là hiểu rõ Bạch Thắng . Quý Nghiên gào khóc nói: "Người nào biến thái quá vậy, chọn thời gian hội nghị vào lúc sáng sớm
như vầy?"
Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác sẽ bị sét đánh nha!
Quý Nghiên đang trong tiếng than thở, Bạch Thắng lại chậm rãi mở miệng ". . . . . . Là anh chọn."
Quý nghiên: ". . . . . ."
Được rồi, coi như cô chưa nói.
Rốt cuộc, sau khi Bạch Thắng đứng dậy đi vào phòng tắm, Quý Nghiên cũng lấy tốc độ nhanh như rùa bò ngồi dậy.
Sau đó sâu kín đến phòng tắm sáng ngời, vừa lúc Bạch Thắng đang đánh răng,
miệng đầy bọt, Quý Nghiên ánh mắt u oán nhíu lại, nhất thời lại nổi lên
trò đùa dai. Cô vội vàng chạy về bên giường, lấy điện thoại di động, sau đó nhanh chóng chạy trở về, thừa dịp Bạch Thắng không chú ý, "Tắc tắc"
một tiếng, Bạch Thắng quay đầu lại, trên màn ảnh, hình ảnh người nào đó
kinh ngạc ngoái đầu nhìn, tay giơ bàn chãi đánh răng, miệng đầy bọt.
Perfect!
Quý Nghiên hài lòng nắm chặt tay, ảnh đẹp (!), khóe miệng không tự chủ toét ra nụ cười mềm mại. Đây là Y Nhân mang đến ý tưởng cho cô, lần trước
nói chuyện video, Quý Nghiên liền suy nghĩ, cô bình thường không có việc gì cũng muốn chụp nhiều hình Tiểu Bạch, thu hình lại, ghi chép lại từng ly từng tý cuộc sống của anh. Dù sao sau này xem lại, chắc chắn sẽ rất
thú vị. Bạch Thắng cũng không thích chụp hình, trừ trong nhà hàng
năm
cần phải chụp ảnh gia đình, còn có bọn Y Nhân bình thường chụp một chút
hình ảnh ra thì cũng chưa từng có bất kỳ trường hợp chụp ảnh ngoại lệ
nào.
Với một khuôn mặt bất kì lúc nào cũng có thể lên đầu trang
báo kia như vậy mà không chụp chụp nhiều hình là rất đáng tiếc nha! Bây
giờ hình nền trong điện thoại di động của Quý Nghiên chính là ảnh Bạch
Thắng ngồi trên ban công đọc sách mà cô tiện tay chụp được.
Đúng là đẹp phết.
Hội nghị diễn ra lúc sáu giờ rưỡi, Quý Nghiên và Bạch Thắng rửa mặt, ăn
điểm tâm xong rồi chạy tới vừa đúng giờ. Mười hai đội trưởng đều đã đến, đã sớm ngồi ổn định chờ bọn họ, Sương theo chân hai người bọn họ đi vào chung, thật ra thì Quý Nghiên còn có chút lo lắng,
nhất là khi tất cả mọi người đồng thời đứng dậy, chỉnh tề mà cung kính
gọi Bạch Thắng là "Chỉ huy", tầm mắt cũng có rơi vào trên người cô, Quý
Nghiên cảm thấy thật may mắn lòng bàn tay của mình không có đổ mồ hôi!
Ừ, tiến bộ hơn nhiều rồi.
"Ngồi." Bạch Thắng ngắn gọn nói.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền đồng thời ngồi trở lại trên ghế dựa, không
phát ra một chút tiếng động, trật tự yên ắng đến khó tin. Bởi vì Quý
Nghiên có mặt mà trong phòng họp nhiều thêm một cái ghế, mọi người cũng
đều ăn ý để trống một chỗ ngồi ở bên phải Bạch Thắng. Bạch Thắng vẫn là
ngồi xuống ở chỗ chủ vị, còn Quý Nghiên là ngồi bên phải anh, đối diện
chính là Thời Băng.
Quý Nghiên và cô ấy liếc nhìn nhau một cái, sau đó lại yên lặng dời đi chỗ khác, ánh mắt hai người đều nhàn nhạt.
"Chỉ huy, chúng tôi đã điều tra và phát hiện động tác Cửa Ngầm thật ra đều
có độ công kích." Không có bất kỳ dạo đầu, cũng không có bất kỳ nói
nhảm, sau chút an tĩnh ngắn ngủi, mọi người liền trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Nói chuyện là một người đàn ông ngồi bên trái Thời Băng.
Nếu như là ngồi theo số thứ tự thì Quý Nghiên đoán đó hẳn là đội trưởng đội 2.
Bạch Thắng ngước mắt, giọng hơi trầm thấp hỏi: "Mục tiêu của bọn họ là ai ?"
"Vợ chồng thị trưởng Đàm."
"Xác thực chưa?"
"Từ tài liệu mà tổ tình báo đưa cho chúng tôi xem, cộng thêm mấy ngày nay chúng tôi đã điều tra thì chắn hẳn sẽ không sai."
Bạch Thắng trầm ngâm, Sương không nhịn được mở miệng nói: "Tại sao lại liên quan tới thị trưởng chứ?"
Thị trưởng Đàm là người mới nhậm chức thị trưởng Bắc Kinh mấy năm trước,
lịch sự nho nhã, có một người vợ xinh đẹp hiền hậu, còn có con gái. Gia
đình rất hòa thuận, là gia đình Bắc Kinh gương mẫu.
Chẳng qua
cũng có người nói thị trưởng Đàm là thông qua một ít thủ đoạn bất chính
mới ngồi lên được vị trí này, ngay cả vợ của ông ta cũng không phải là
người lương thiện thuần khiết, có lời đồn đãi bà ta
đã từng đã kết hôn, hơn nữa còn ra tay hại chết chồng của mình, mới bò
lên được vị trí phu nhân thị trưởng này.
Nhưng loại đồn đãi này,
thực hay giả còn cần nghiên cứu thêm để chứng minh. Dù sao đây cũng
không phải là chuyện bọn họ nên xen vào, cũng không thể xâm nhập đi thăm dò.
"Tôi cũng không biết." Người đàn ông kia nói tiếp: "Lần
trước vợ chồng thị trưởng về Bắc Kinh, kết quả khi bọn họ ngồi trên máy
bay thì vệ sĩ phát hiện có bom hẹn giờ, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn máy bay. May mắn mà phát hiện ra sớm, máy bay kịp thời vòng về, đồng
thời nhanh chóng phái nhân viên đi gỡ bom trên máy bay."
"Chuyện
này rất có khả năng có liên quan tới Cửa Ngầm, trước mắt chúng ta đang
thu thập chứng cớ liên quan, đã có chút manh mối."
"Ừ, tiếp tục
điều tra." Bạch Thắng nhàn nhạt nói xong, vừa vặn nhìn sang Thời Băng
nói: "Thời Băng, cô phái một đội người đi theo dõi thị trưởng Đàm, bảo
đảm tốt an toàn của ông ta."
"Rõ." Thời Băng lên tiếng, trong mắt không gợn sóng, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
"Có cần theo đầu mối tra thử xem giữa Đàm thị trưởng và Thôi Đại Sơn có
đụng chạm gì hay không?" Lúc này một gã đội trưởng khác mở miệng nói.
Bạch Thắng gật đầu. "Cần."
"Chỉ huy, lần trước Thôi Đại Sơn và gia tộc Belle giao dịch ở Washington bị
chúng ta quấy rầy, tôi nhận được tin tức, lần này hắn lại có liên lạc
với một lão đại xã hội đen Mexico, sắp tới bên đó sẽ nhận hàng."
"Địa điểm."
"Còn chưa biết."
"Chú ý thật kĩ." Bạch Thắng nhanh chóng nói: "Nghiêm Quang, An Dịch thử tra
ra tuyến vận chuyển của bọn họ. Chu Mục Sâm dẫn người theo dõi Thôi Đại
Sơn. Chuyện thị trưởng Đàm thì Phương Chính phụ
trách đi thăm dò."
"OK!"
"Đã rõ."
"Không thành vấn đề."
"Đã biết."
Bốn giọng nói đồng thời vang lên, không có bất kỳ dị nghị.
Ánh mắt Bạch Thắng quét nhìn toàn bộ. "Còn chuyện gì nữa không?"
Mọi người nhìn nhau mấy cái, cuối cùng Thời Băng nói: "Không còn."
"Ừ." Đôi tay Bạch Thắng giao ở phía trước, giọng thanh nhã vang vọng khắp cả phòng hội nghị, ngắn ngủi mà có lực. "Hành động."
Mọi người đồng loạt đứng dậy, không có một chút do dự, lục tục rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp mới vừa rồi còn ngồi đầy người bây giờ thoáng cái liền vắng vẻ, chỉ còn lại Bạch Thắng, Quý Nghiên và Sương.
Quý nghiên hỏi: "Vậy còn chúng ta làm gì?"