Tuyết cắn môi.
Ánh mắt chị Sương rất ít khi sắc bén như vậy, giống như chỉ cần cô có một
chút không thành thực chị ấy cũng có thể lập tức nhìn ra, không để cho
cô vọng tưởng lừa đảo được. Sương cho tới nay đều rất dễ nói chuyện,
tính cách của chị ấy vốn tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, thường còn có chút sứt chỉ. Tuyết mỗi lần có chuyện gì chọc tới chị ấy chỉ cần nũng
nịu chút, nói lời hữu ích một chút bảo đảm sẽ không vấn đề.
Nhưng lần này bề ngoài có chút khó khăn.
Tuyết kín đáo nói: "Thì đi ra gặp người bạn, hàn huyên mấy câu, không có gì ."
Sương đuổi theo không buông hỏi: "Người bạn gì? Chị biết sao?"
"Chị Sương hôm nay như thế nào mà nhiều vấn đề như vậy? Còn nữa, chị làm gì
mà nghiêm túc như vậy? Giống như thẩm vấn phạm nhân vậy." Tuyết bị hỏi
đến có chút không kiên nhẫn, giọng nói cũng không khỏi cao lên.
Sương giống như thần mà nói: "Không cần nói cho chị biết em đi gặp Vân Song Chỉ rồi."
Bản thân Tuyết cũng không có nhiều bạn, phạm vi hoạt động của cô căn bản
đều ở Cục Quốc An. Ngay cả làm nhiệm vụ đều đi theo Phong Sương Vũ, bình thường đều có người mang theo. Bởi vì trong mấy bọn họ Tuyết nhỏ tuổi
nhất, từ nhỏ, bọn họ cũng sẽ theo bản năng che chở cô. Tận lực không để
cho cô bị thương tổn, cũng sẽ không khiến cô tiếp xúc bầu không khí
không lành mạnh.
Cho nên bên trong Tuyết so với mấy bọn họ
đơn thuần nhất, điều này cũng làm cho cô có rất nhiều tiểu tính khí. Bản thân mọi người đều rất bận rộn, chuyện lại nhiều, tự nhiên cũng không
có người nào nguyện ý không có việc gì mang theo cái tiểu muội muội
chơi. Cố tình để cô là người nhàn nhất, gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm
Phong Sương Vũ cũng sẽ rất ăn ý không mang theo Tuyết, lưu cô ấy một
mình ở Cục Quốc An, ngược lại càng nhàm chán. Tuyết theo chân bọn họ nói thiệt nhiều lần đều vô dụng, vì thế, cô còn ưu thương qua được một lúc, cũng náo loạn không ít tính khí, đều vô dụng.
Bạch Thắng ít trông nom chuyện này.
Anh có chuyện trực tiếp gọi Phong Sương Vũ là được, Tuyết cảm giác mình
chính là ăn một lần nhàn cơm, nửa điểm chỗ dùng cũng không có.
Sau lại dần dần cũng bỏ qua, cho đến sau này biết Vân Song Chỉ, hai người
bọn họ cực kỳ hợp nhau. Tuyết khi đó cả ngày đi theo phía sau Vân Song
Chỉ, giống như cái đuôi ngựa, Sương khi dễ cô, cô cũng không thèm để ý.
Bởi vì Vân Song Chỉ nguyện ý theo cô, nguyện ý nghe cô nói chuyện, cũng
sẽ không quản chế cô, cô đặc biệt vui vẻ có một người bạn như vậy. Dùng
bốn chữ hình dung chính là: chỉ hận không gặp sớm!
Càng nghĩ càng có thể, trong mắt Sương toát ra ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết.
Giống như cô dám nói một chữ "Vâng", cô liền lập tức nhào qua bóp chết cô ấy.
Tuyết nháy mắt im lặng.
Cô có phản ứng này, càng khiến cho Sương tức giận. Rõ ràng chính là cam chịu!
"Em có lầm hay không à? Đứt gân não à? Chị không phải đã nói với em không
cho phép nữa cùng người phụ nữ kia lui tới sao? Em đem lời của chị để đi đâu? Em rốt cuộc có nghe qua lời của chị nói hay không? Lỗ tai điếc quá à? Tức chết chị rồi! Khốn kiếp, em lại còn cùng cô ta gặp mặt, thấy có
cái gì tốt à? Không thấy sẽ chết sao? Lần trước dẫn em đi phân bộ cũng
thế, em còn muốn đầu óc không phát triển tới khi nào?" Sương rất thẳng
tính, có sao nói vậy. Phẫn nộ cũng sẽ có chút không lựa lời nói, đầu óc
nghĩ đến cái gì cũng không qua não suy nghĩ liền răng rắc nói ra, tốc độ cực nhanh.
Cô trước kia cũng không phải không có dạy qua Tuyết, nhưng kích động như thế, lời nói khó nghe như vậy, vẫn là lần đầu.
Tuyết căn bản không cho rằng mình có lỗi, cô có thể lý giải tại sao Sương
ghét Vân Song Chỉ như vậy, nhưng cũng chỉ là thấy một mặt mà thôi, lại
không có cái gì. Chị làm gì tức giận như vậy? Còn mắng mình khó nghe như vậy! Chẳng lẽ chính chị không thích, không muốn cùng Vân Song Chỉ chung đụng, nhất định phải ép buộc người khác cũng như chị ấy sao? Coi như
Sương là chị cô, cũng không có cái quyền lợi này!
"Em cũng
chỉ cùng Song Chỉ gặp mặt, uống ly cà phê mà thôi, chị tất yếu nói
chuyện phải khó nghe như
vậy sao? Song Chỉ không phải người xấu, ban đầu các chị đều bận rộn từng chuyện, cũng không muốn em giúp, là cô ấy coi
em như em gái chăm sóc, chỉ có cô ấy nguyện ý dạy em rất nhiều sẽ không
mắng em, còn không chê em phiền. Chuyện cô ấy đã làm thật có lỗi với Cục Quốc An, thế nhưng cũng không phải là cô ấy tự nguyện, là Ngôn Quyết
lừa cô ấy, lợi dụng cô ấy, đầu sỏ gây nên phải là Ngôn Quyết. Song Chỉ
cũng là người bị hại!" Tuyết hơi kích động nói.
"ĐxxCM đại
gia ngươi!" Cô không nói lời này cũng may, vừa nói lời này, Sương hoàn
toàn xù lông rồi !"Chị không có nguyện ý theo em, không dạy qua em, còn
chê em phiền? Không ngờ coi chúng ta đều là độc nương nương, còn cô ta
một đóa Bạch Liên hoa? Em muốn ngu xuẩn như vậy? Lời nói Vân tiện nhân
em cũng tin? Cô ta trừ lôi kéo lòng người còn biết cái gì? Em nhất định
chờ bị người ta bán, còn theo người bái làm thầy học thành tài thì vui
mừng phải hay không?"
"Song Chỉ không phải là người như thế!"
"Sự thật xảy ra kia, chị có oan uổng cho cô ta sao?"
"Sự kiện kia cô ấy đã hối hận, chị Sương, ban đầu Song Chỉ bất quá cũng chỉ vì bị tình yêu che mờ đôi mắt mà thôi! Cô ta muốn vì người mình yêu làm chút gì, điểm xuất phát là không có sai. Sai là sai ở cô ấy yêu sai
người! Hơn nữa cô ấy ban đầu còn nhỏ như vậy, chị không thể tha thứ cho
cô ấy sao? Thủ lĩnh ban đầu cũng nguyện ý thả cô ấy đi, nói rõ Song Chỉ
cũng không phải tội không thể tha, chị trước kia cũng không đã dạy em
biết sai có thể sửa sao? Còn nói làm người lòng dạ phải rộng rãi, biết
bao dung sai lầm người khác, nhưng tại sao đến Song Chỉ này, cách làm
của chị liền thay đổi vậy?" Tuyết cứng rắn không được, quyết định dùng
mềm. Đi bài thân tình, từ trước đến giờ đối với Sương đều là rất có tác
dụng.
Nhưng sự thật chứng minh, bất kỳ tình huống gì, cũng có ngoại lệ.
Sương không chỉ không có chút cử động, ngược lại nói: "Chị cũng vậy đã dạy em giang sơn dễ đổi, làm sao em không nói? Cô ta đời này chỉ có cái đức
hạnh đó, cùng Vân Song Chỉ nói bao dung, cô ta đáng giá sao? Bao dung
cũng phải cần tùy người, cô ta ghê tởm đừng dùng đến cái từ này!"
Tuyết nói nhiều như vậy, cũng không có điểm hữu dụng. Tính khí cũng nổi lên,
cô vẫn cảm thấy mình ở trước mặt ba anh chị nói chuyện không có phân
lượng, bọn họ bình thường giả vờ không nhìn cô coi như xong, hôm nay
không những không tôn trọng bạn của cô, ngược lại mọi cách vũ nhục.
Tuyết tức giận nói: "Chị Sương, chị thật là quá đáng! Song Chỉ chưa bao
giờ nói xấu qua bất kỳ người nào, nhưng chị lại nói cô ấy như vậy, chẳng lẽ một lần phạm tội qua một lần sai, sẽ không có cơ hội hối cải sao?
Làm sao chị có thể cứ bỏ rơi Song Chỉ như vậy? Em đối với chị rất thất
vọng!"
Sương một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa không đem cô tức chết!
Cô quá đáng? Có lầm hay không? Nha đầu này là bị Vân Song Chỉ rót **
Thang, còn tẩy não rồi hả ?"Phản bội" triệt để như vậy, mẹ nó!
"Em dám nói cô ta tìm em không có moi tin tức gì? Chị vẫn thật là không tin cô ta từ Đại lão xa xôi chạy đến Bắc Kinh tìm em uống uống cà phê đơn
thuần như vậy, trừ phi là Sao Hỏa đụng Trái Đất, đầu gỗ một giây biến
thành phụ nữ!" Sương một hơi nói.
Vẻ mặt hết sức kiên định!