"Yên tâm, trên di
động của chúng ta có hệ thống định vị, hơn nữa đều khóa lại. Tao dùng di động tìm có thể biết cô ta ở đâu? Mẹ kiếp, lần này để xem cô ta chạy
đâu!" Hồ Tử đứng dậy, ánh mắt kia, ở ánh trăng chiếu vào, lộ ra tia hung quang.
Cô ta lấy cái gì không lấy, cố tình lấy đi điện thoại di động của bọn họ. Vậy thì không oán được người nào!
Giày vò bọn họ lâu như vậy, lần này, bọn họ cũng sẽ không khách khí như thế nữa!
"Nghe điện thoại đi! Làm ơn. . . . . ." Quý Nghiên vừa chạy vừa bấm số của
Bạch Thắng, bên kia không ngừng truyền đến âm thanh "Đô, đô, đô . . .".
Ngược lại bình thường rất có kiên nhẫn nghe, nhưng mà bây giờ, Quý
Nghiên chỉ cảm thấy mỗi một âm thanh khá dài như vậy, tựa như tiếng bước chân Tử Thần đến gần, một cái, hai cái, đánh ở tim của cô. Làm cho
người ta khẩn trương không dứt!
Làm ơn nhanh lên nghe điện thoại!
"Uy."
Nghe âm thanh quen thuộc từ bên kia điện thoại di động truyền đến, trong đầu Quý Nghiên "Đinh" một cái, giống như người lâm vào sương mù, đột nhiên
gặp một người tỏa ra tia sáng thiên thần, đưa tay ra về phía cô. Sau đó
mang cô xuyên qua sương mù nặng nề, từ biệt một mảnh trắng xóa này, lại
nhìn thấy thế giới sáng lạng nhiều màu sắc lần nữa.
Vì vậy, toàn bộ thế giới đều sáng rực rỡ lên.
Tựa như không còn khẩn trương như vậy, không khỏi an tâm.
"Nghiên Nghiên?" Bên kia như có cảm ứng, thử kêu thăm dò.
"Là em. Tiểu Bạch . . . . . ." Rõ ràng cho là rất bình tĩnh, nhưng âm thanh xuất ra khỏi miệng, cũng không tự chủ mang theo ý sướt mướt. Thật không có tiền đồ!
Có lẽ là người yêu nên có tâm linh tương thông,
trong điện thoại truyền sau một giây yên lặng, trong một giây này, Quý
Nghiên theo bản năng nghĩ đến hình ảnh anh ngừng thở
"Em đang ở đâu?"
Trong yên tĩnh vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gấp rút, không chỉ
một, hai? Không ngừng, càng ngày càng gần, cho đến bọn họ tụ tại một
nơi, âm thanh tập trung lại, cũng tương tự càng lúc càng lớn . . . . . .
"Hồ Tử, mày tìm được người chưa?"
Đang tìm vị trí Quý Nghiên, Hồ Tử đụng phải mấy cái người khác, hắn giơ giơ
điện thoại di động trên tay lên, nói: "Chưa, nhưng cô ta trộm điện thoại của Nhị Cẩu, trốn không thoát!"
Mọi người hiểu ý, cũng an lòng xuống.
Nhưng có người cảnh giác nói: "Nhanh lên một chút, nói không chừng cô ta đã
gọi cứu viện! Chúng ta phải tóm cô ta trở lại trước khi có người đến,
sau đó nhanh chóng chuyển địa điểm."
"Ừ."
"Tìm được rồi." Hồ Tử chợt nói một tiếng.
Ánh mắt mấy người nhất thời sáng lên, vây đến bên cạnh hắn, nhìn về phía hình ảnh trong điện thoại di động.
Trên màn hình, tựa như một tấm bản đồ, mấy chấm đỏ nhỏ không ngừng lóe lên,
có mấy cái tập trung một chỗ, đó là vị trí hiện tại của bọn họ. Mà bên
kia, lại có một điểm màu xanh, vừa đang di động vừa lóe ra.
Đó là mục tiêu!
"Đuổi theo!"
Bước chân lần nữa mở ra, lần này tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới chỗ điểm màu xanh.
Bóng đêm tối dần, nhưng đêm nay, bọn họ thế nào cũng chưa chợp mắt! Truy đuổi có lẽ mới chính thức bắt đầu . . . . . .
Năm phút sau.
Bầu trời đêm yên tĩnh lần nữa truyền tới một âm thanh nói tục."Mẹ kiếp!"
Khác thường vang dội!
A, không phải một, là mấy! Trăm miệng một lời!
"Có lầm hay không?" Một người đàn ông trong đó nhìn qua dơ dáy bẩn thỉu
không chịu nổi nhìn điện thoại di động lẳng lặng nằm trên đất, dường như có chút khó tiếp nhận. Một hồi lâu, hắn tiến lên nhặt lên, sau đó đi
tới bên cạnh bộ mặt tức giận của Hồ Tử, lại nhìn về phía màn hình điện
thoại trong tay hắn.
Những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía điện thoại của Hồ Tử.
Điểm đỏ cùng điểm màu xanh chợt hiện chồng lên nhau.
Hệ thống rất hợp với tình hình hiện ra ba chữ màu đỏ to: tìm được rồi!
Vô số cánh hoa nhỏ đồng thời từ đỉnh màn ảnh chậm rãi phiêu du, thật sự là "Tung hoa"!
Hồ Tử chỉ muốn lập tức đập máy điện thoại di động trên tay hắn!
Quý Nghiên cầm súng, tiếp tục đi trong rừng rậm đáng chết. Cô muốn đi ra
ngoài, nhưng nơi này tựa như mê cung, đi không bao xa thì có một đường
phân tách, cô căn bản không biết muốn chạy đi đâu? Đi tới chỗ nào đều là mê mang, bởi vì không biết đường, hơn nữa sắc trời lại tối như vậy, còn phải thời khắc đề phòng không được để bị người bắt, cùng với không để
cho dã thú đột nhiên xông tới.
Thần kinh căng thẳng vô cùng!
Trải qua thời gian chạy dài, cô đã sớm toát mồ hôi đầm đìa, đầu óc cũng
không khỏi tỉnh táo hơn nhiều. Cảm giác trướng đau bất tri bất giác biến mất, theo nhau mà đến là cảm giác mỏi mệt cùng buồn ngủ.
Trước mắt nhoáng một cái, cả người suýt nữa ngã xuống.
Cô lắc đầu, không bỏ mặc không cần gấp gáp, lúc này, chợt chống lại một
đôi ánh mắt màu xanh sâu kín. Quý Nghiên sững sờ, còn tưởng rằng mình
hoa mắt, bình tĩnh nhìn lại, thật sự là một đôi ánh mắt màu xanh, lộ ra
ánh sáng quỷ dị, cũng đang nhìn Quý Nghiên. Một loại hơi thở tử thần đập vào mặt, rất là khủng khiếp!
Không phải đâu?
Quý
Nghiên mơ hồ có loại dự cảm, trái tim co rút nhanh đến nỗi không thở
được. Ngàn vạn lần không được nói cho cô biết cô thật đụng phải dã thú!
Cái ý niệm này vừa mới thoáng qua, đôi mắt màu xanh kia bỗng chốc đến gần
cô, tốc độ nhanh chóng, vốn thân thể núp ở trong bụi cỏ cũng theo động
tác nó nhảy ra mà hiển hiện ra. Một con rất lớn, sắc trời quá đen Quý
Nghiên không thấy rõ là con vật gì, nhưng trực giác nguy hiểm đến, đồng
thời con vật kia nhào về phía cô, thân hình lóe lên, hướng bên cạnh
tránh ra.
Cô theo bản năng nhấc chân chạy về phía trước.
Dã thú kia nhanh chóng đuổi theo, Quý Nghiên chạy chạy mới nghĩ đến cặp
chân này của cô thế nào hơn được người ta bốn cái chân tốc độ? Sau lưng
có một cơn gió lớn trực diện đánh tới, trong
lòng cô căng thẳng, người
đã lăn về phía trong bụi cỏ.
Chi. . . . . .
Dáng
dấp bên cạnh không biết là thực vật gì? Dường như mang theo gai, người
Quý Nghiên vừa mới rớt xuống, mặt liền bị cái gì vuốt một cái, cảm giác
nhoi nhói lan tràn, cô hít vào một hơi. Ban đêm ghét nhất chinh là điểm
này, căn bản là không thấy rõ là cái gì? Đau quá.
Quần áo hình như cũng bị rách!
Nhưng không có thời gian dư thừa để cho cô kêu đau, phát hiện cô tránh được
dã thú quay thân thể lại, mắt hung ác nhìn về Quý Nghiên, giống như đói
bụng 180 hôm rồi đột nhiên nhìn thấy thức ăn. Được gọi là đói khát! Chạy theo lên có thể hoàn toàn nhận ra, nó nhào tới Quý Nghiên lần nữa thì
Quý Nghiên lúc này mới nhớ tới trên người mình còn có súng, thật là hồ
đồ!
Cô nhanh chóng móc súng, kéo chốt an toàn, có chút luống
cuống tay chân. Chủ yếu con vật kia tốc độ quá nhanh thật sự làm cho
người ta khẩn trương, Quý Nghiên cũng không kịp ngắm ngay, liền trực
tiếp nổ súng bắn ra ngoài.
Phanh.
Chó ngáp phải ruồi, cư nhiên bắn trúng đụng của nó.
Chỉ nghe nó gào thét một tiếng khổ sở, thân thể nhảy lên toát ra róc rách
máu tươi, giọt giọt rơi xuống. Tùy theo cả thân thể cũng rớt xuống, đập
xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Quý Nghiên sợ dẫn tới sự chú ý những người của Cửa Ngầm kia, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Cô vượt qua sợ hãi trong lòng, nắm chặt súng, đi về phía trước mấy bước.
Mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi, một đầu mái tóc dính vào trên lưng, trên mặt, đã tràn đầy ẩm ướt. Tim nhảy không ngừng, cặp chân khẽ run lên.
Quý Nghiên nghĩ nhắm ngay chân của nó, mặc dù đã gặp qua nguy hiểm cũng
không phải là lần một lần hai, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, cô đều
không muốn động sát niệm.
Chỉ cần khiến chân nó bị thương, không có cách nào chạy đuổi theo cô nữa là được.
Quý Nghiên nhích lại gần mấy bước, chuẩn bị nhắm bắn. Ai ngờ lúc này dã thú như có cảm ứng chợt nhìn về phía cô, cặp ánh mắt màu xanh âm u kia tràn đầy cảm giác quỷ dị, làm cho người ta rợn cả tóc gáy! Nó mở to miệng,
gào thét một tiếng, tức giận mà đè nén. Trong lòng Quý Nghiên giật mình, chần chờ một giây, dã thú nhắm ngay thời cơ, không để ý vết thương trên bụng chợt hướng Quý Nghiên nhào tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Quý Nghiên kinh hãi, muốn tránh ra, nhưng không còn kịp nữa. Cả người bị một cỗ lực đánh thẳng tắp ngã ra phía sau, cô phản xạ
bắt được cặp chân dã thú, chống đỡ thẳng cánh tay, không để cho nó đả
thương tới mình. Khẩu súng rơi xuống ở bên kia, Quý Nghiên nặng nề té
xuống đất, sau lưng không biết là cục đá hay cái gì, làm cho cô đau đớn
không dứt. Mà nó ở phía trên, dã thú vẫn giương miệng, từng lần một gào
thét, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cô.
Quý Nghiên nào dám
buông tay, nắm thật chặt, dã thú không ngừng đạp. Cặp chân sau đạp đi
đạp lại, quần áo Quý Nghiên đều sắp bị nó hư hết, hết lần này đến lần
khác sức mạnh của nó lại lớn hơn.
Không lâu lắm, Quý Nghiên
dần dần chống đỡ không nổi, mắt thấy nó cùng mình khoảng cách càng ngày
càng gần, cánh tay cũng bắt đầu không chống đỡ được thẳng như vậy, dần
dần cong lại, Quý Nghiên nóng lòng không thôi. Làm thế nào? Làm thế nào? Cô mới không chết tại đây?
Thật vất vả trốn ra được, kết quả không có chết ở trên tay những người Cửa ngầm đó, lại bị một dã thú
giết. Chết khẳng định là xương cốt không còn, bị dã thú cắn thành từng
khối từng khối, sẽ chết không toàn thây. Quá bi thảm rồi! Quý Nghiên
càng nghĩ trái tim càng băng giá, ý chí mạnh mẽ để cho cô từ đầu đến
cuối không có buông xuôi, khổ sở chống đỡ lấy. Dù chỉ có một chút hi
vọng, cũng không thể cứ như vậy đi gặp Diêm Vương!
Nói không chừng cô trở thành Quỷ Hồn đặc biệt xấu xí!
Ưmh, có nên cảm thán một cái hay không dưới tình huống này cô còn tâm tư nghĩ như vậy, thật là đáng mừng.
Xong rồi, thật không còn hơi sức rồi. Càng ngày càng rõ ràng cảm giác đau
không thể không đem Quý Nghiên kéo trở về thực tế, mồ hôi lạnh giống như mở ra cống nước sông, cuồn cuộn không dứt, vả lại càng chảy càng nhiều. Cánh tay giống như không phải là của mình, chết lặng, hư mềm, dần dần
từ cùi chỏ đè lên nhau. Bước chân tử vong càng ngày càng gần, cô cuối
cùng cảm nhận được cái gì gọi là hữu tâm vô lực .