Bạch Thước Thượng Thần

Chương 17


trước sau

Lừa thất đức chạy như điên trong rừng, phía sau có một tiếng vang lớn, Bạch Thước phấn khích quay đầu, há to miệng.

Chỉ thấy mới vừa rồi mộc trư bài chỉ lớn bằng lòng bàn tay giờ đã bành trướng bự bằng nửa căn phòng, trên lưng mọc ra một đôi cánh hoàng kim khá nhỏ, bay tới chỗ Vân Hỏa tiễn, hai luồng quang mang chạm vào nhau, nóng rực loá mắt, Bạch Thước bị chói quay đầu đi.

Bốn vó lừa thất đức vội vã chạy như bay, cách rừng càng ngày càng xa, Bạch Thước ôm lấy Trọng Chiêu suýt rớt đất, không còn hơi sức nào quản chuyện phía sau.

Trong rừng, mộc trư bài há to mồm, một ngụm nuốt mất Vân Hỏa tiễn, Phục Linh phun ra một búng máu, khiếp sợ nhìn linh thú đột nhiên xuất hiện.

Heo có cánh? Đây là cái quỷ gì? Bên cạnh Phạn Việt thế mà lại có linh thú sắp tiến vào bán thần! Hèn gì một Thượng phẩm Yêu quân như hắn có thể khiến Hạo Nguyệt điện ở cực bắc dần dần lớn mạnh.

Mộc trư bài vùng vẫy đôi cánh nhỏ dừng lại phía trước Phạn Việt, hung hăng trừng mắt với Phục Linh.

Phạn Việt liếc mắt nhìn mộc trư bài kiêu ngạo trước mặt, rồi lại liếc nhìn phương hướng Bạch Thước đào tẩu.

Yêu quang như điện trên đôi cánh hoàng kim của mộc trư bài chiếu thẳng, thần sắc Phục Linh âm trầm bất định, còn muốn kéo Vân Hỏa cung lần nữa, chợt trên tầng mây có Tiên lực kích động.

"Nhị cung chủ, Tiên tộc tới rồi, trước lúc cung chủ bế quan có dặn trước khi vị trí Yêu hoàng được định ra, tuyệt đối không thể để Tiên tộc nắm được nhược điểm của Lãnh Tuyền cung." Văn Trúc vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Phục Linh.

Phục Linh căm giận quét mắt về phía Phạn Việt: "Phạn Việt, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy! Đợi cung chủ xuất quan, tất san bằng Hạo Nguyệt điện của ngươi!"

"Phải không? Vậy bổn điện sẽ ở cực Bắc chờ hắn." Phạn Việt thờ ơ mở miệng.

"Đi!" Phục Linh quát lạnh một tiếng, yêu quang chợt lóe, dẫn theo đám người áo tím che mặt biến mất tại chỗ.

Phục Linh vừa biến mất, mộc trư bài nhe răng trợn mắt thần kỳ vô cùng tức khắc xì hơi, khịt khịt một tiếng bé lại bằng bàn tay, ực ực tê liệt ngã xuống đất.

Phạn Việt cúi đầu, nhướng mày: "Như thế nào? Không ra oai nữa?"

Mộc trư bài lè lưỡi: "Tiểu đầu gỗ, lão tử cứu ngươi, ngươi không cảm ơn lão tử? Lão tử đúng thật là xui xẻo, ngủ lâu như vậy, sao vừa tỉnh đã gặp người xấu như vậy? Hoa yêu vừa rồi bắn tiểu hỏa tiễn là ai?"

"Không quan trọng." Phạn Việt nâng bước rời khỏi khu rừng.

Mộc trư bài còn đang thở dốc, đột nhiên hai chân giẫm một cái nhảy cẫng lên, ngăn cản Phạn Việt ngẩng đầu nhìn hắn, trừng to mắt: "Không đúng! Sao lão tử tỉnh được? Chẳng lẽ chút Yêu lực trên người của ngươi gọi ta tỉnh hả?!"

Phạn Việt nhìn hướng Bạch Thước biến mất, nhướng mày: "Thật trùng hợp, ta cũng muốn biết." Bước chân Phạn Việt chẳng ngừng: "Đúng rồi, ngươi có cái tên mới."

Heo chớp chớp mắt: "Cái gì?"

"Long Nhất Trư."

Heo cạn lời, trong đôi mắt mờ mịt là khiếp sợ cùng cực.

Ai? Dám? Gọi? Tử? Hàm? Gia? Gia? Như? Hắn? Là? Heo? Ai! Ai! Ai!

"Chẳng lẽ ngươi không phải?" Phạn Việt hỏi, có chút tò mò, giọng không lớn nhưng ý sỉ nhục rất mạnh

Tử Hàm vươn cái móng heo gỗ béo múp của mình, cụp lỗ tai to xuống.

Phải, trước khi người kia trở về, nó chỉ có thể làm một con heo.

Năm đó lúc hắn điên cuồng khóc lóc vọt vào Trích Tinh Các, Thượng Cổ Chân Thần ngay cả thể diện cũng không cho nó, phất tay quét nó xuống Thần giới, từ đây hắn đường đường là thủy tổ Long tộc lại bị biến thành một con heo gỗ biết bay.

"Thật ra làm heo cũng khá tốt, đừng tự ti."

Phạn Việt nhìn bộ dạng ủ rũ của mộc trư, co tay ném mộc trư bài vào trong tay áo, tay lại vung lên, Tàng Sơn một bên ngã trên mặt đất biến mất, mà thân hình hắn vừa động, cũng biến mất tại chỗ.

Một lát sau, vô số đạo tiên quang hiện lên, một Tiên quân áo xanh thống lĩnh tiên tướng kim quang lấp lánh hạ xuống khu rừng, Tiên quân dẫn đầu có khuôn mặt ôn nhuận, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Khắp rừng đều là thi thể phàm nhân, toàn bộ Mộc Khiếu sơn huyết khí tận trời, vị Tiên quân dẫn đầu nhíu mày.

"Yêu khí nồng quá!"

Người tới đúng là đệ tử đời thứ ba của Đại Trạch sơn Thanh Y, tuy hắn làm việc cho hoàng tộc, nhưng xuất thân từ danh sơn Đại Trạch, sớm đã đứng hàng Thượng quân, lại có nghĩa sư đồ với Nguyên Khải Thần quân năm đó, mấy năm nay chính là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Tiên tộc.

Hôm nay trùng hợp hắn thay sư phụ lên Thiên cung chúc thọ cho Côn Luân lão tổ, mới vừa đến Thiên môn đã cảm nhận được Nhân gian yêu khí tận trời, lúc này mới lãnh binh đến.

Một tiên tướng hiện thân hồi bẩm: "Quân thượng, cả ngọn núi không phát hiện một Yêu tộc nào."

"Chạy trốn mau thật!" Thanh Y trầm giọng: "Yêu tộc dám xâm nhập Nhân giới gϊếŧ hại người vô tội, vi phạm thiết luật tam giới! Tức tốc đem việc này bẩm báo Kim Diệu tiên tọa."

"Vâng!"

"Những người khác, theo bổn quân truy!"

"Rõ!"

Dưới chân núi, lừa thất đức một đường chạy như điên, không chút nào dám nghỉ tạm, cho đến khi ánh trăng buông xuống, bốn vó nó vừa giẫm, liền ngừng ở cạnh bờ sông trợn trắng mắt thở dốc.

Bạch Thước nhảy xuống từ trên lưng lừa, ghé vào dưới tàng cây ói mửa, ói xong rồi mới thật cẩn thận đỡ Trọng Chiêu xuống dựa lên gốc cây.

"Con ngốc như ngươi, không có việc gì thì chạy ra ngoài tìm phiền toái làm chi không biết! Bên ngoài dễ sống như vậy sao!" Bạch Thước dựa vào trên cây, ra dáng ông cụ non, nhìn trăng thở dài.

"Aizz! Sao lại toàn gặp phải yêu quái, ông trời, thần tiên ở đâu a!"

"Phàm nhân như ngươi thú vị thật đó, yêu quái đắc tội ngươi?" Thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên bên tai.

Bạch Thước nháy mắt ngẩng đầu, thấy Phạn Việt lười nhác dựa trên cây, dưới ánh trăng, hồng y phần phật, chân sau hơi cong, cũng nhìn vầng trăng sáng kia.

"Má ơi!" Bạch Thước giật mình một cái nhảy cẫng lên, chỉ vào Phạn Việt: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......" Bạch Thước phục hồi tinh thần lại, vội thu hồi ngón tay, mặt mang vui sướng, một mảnh chân thành: "Mộc huynh! Huynh chạy thoát rồi! Thật tốt quá!"

Cách đó không xa, lừa thất đức đang uống nước, vừa thấy Phạn Việt, bốn vó mềm nhũn, đôi mắt nhắm lại bắt đầu giả chết.

Phạn Việt liếc mắt một cái quét qua Bạch Thước, thanh âm lạnh lùng: "Đừng diễn nữa."

Bạch Thước hậm hực câm miệng.

Một trận gió thổi qua, Phạn Việt đáp xuống mặt đất, Bạch Thước nhanh như chớp trốn ra phía sau, Phạn Việt lại không nhanh không chậm đi đến chỗ Trọng Chiêu dưới tàng cây, trái tim Bạch Thước nhảy tới cổ họng, vội vàng cản lại hô to.

"Ta...chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì tới người khác! Ngươi muốn làm gì, đến...đến chỗ ta này!"

Phạn Việt dừng chân, xoay người, lười nhác hỏi.

"Bổn điện là yêu không phải người, ngươi biết từ khi nào?"

"Này......" Bạch Thước gãi gãi đầu, cổ quái nhìn Phạn Việt: "Ngươi thật sự muốn biết?"

Phạn Việt mắt lạnh lùng, Bạch Thước run run: "Chuyện này không trách ta được, còn không phải chính ngươi sơ hở quá nhiều sao!"

"Sơ hở ở đâu?"

Bạch Thước xem xét Phạn Việt hai cái, rất là có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt: "Phạn điện chủ, yêu quái các ngươi đối với đầu óc phàm nhân chúng ta..." Bạch Thước chỉ chỉ đầu mình: "Có phải có hiểu lầm gì không?"

Phạn Việt nhíu mày, Bạch Thước lại run lên hai cái, ngoài miệng lại không ngừng.

"Tuy chúng ta là phàm nhân, dù vậy cũng không phải kẻ ngốc. Người thật sự cảm thấy, ta lớn như vậy nửa đêm không biết sao lại ngã vào rừng rậm, một giấc ngủ dậy nhìn thấy tiểu lang quân như hoa như ngọc cho ta hai quả dại thì hắn nói cái gì cũng tin?" Bạch Thước lẩm bẩm: "Thoại bản cũng không dám diễn như vậy."

Phạn Việt hơi xanh mặt.

Bạch Thước xốc cổ áo lên, lộ ra sau gáy: "Nếu người muốn gạt người, đầu tiên nên kêu vị người hầu kia của người xuống tay nhẹ chút a, dấu vết thủ đao trên cổ ta vẫn còn đây này!" Bạch Thước bĩu môi: "Còn có bầy sói và thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, chúng ta ẩn giấu một đêm cũng chưa tìm thấy, sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta mới vừa ra khỏi sơn động liền đến hết rồi."

Bạch Thước càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn đã quên trước
mặt là người nào, một tay chụp trên vai Phạn Việt: "Đại ca a, khổ nhục kế gì đó, tám tuổi ta đã không ở trước mặt cha ta diễn nữa, không được việc......"

Ánh mắt lạnh băng quét tới, Bạch Thước rốt cuộc cảm nhận được sắc mặt Phạn Việt lạnh như băng, da mặt run lên, xấu hổ mà hắc hắc hai tiếng, thu tay lại xoa xoa: "Là...là ngươi một hai muốn hỏi ta......Ta...ta......!"

Bạch Thước nói được một nửa, đột nhiên nửa câu sau nói không nên lời, chỉ thấy trên cổ nàng bị một đạo băng khuyên bạc tuyết trói lại, siết đến mức nàng không thở nổi.

Phạn Việt lạnh lùng nhìn nàng: "Còn dám giả vờ diễn kịch ở trước mặt bổn điện? Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Tiên hay yêu?!"

"Bạch...... Thước......" Bạch Thước dùng sức bắt lấy băng khuyên, mặt trương lên đến đỏ bừng: "Phàm......Nhân!"

Phạn Việt căn bản không tin, không chút nào nương tay, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, băng khuyên siết Bạch Thước càng chặt hơn.

"Kẻ hèn phàm nhân, làm sao biết được Long Nhất và Long Nhị?"

Đáy mắt Bạch Thước dần dần mất đi sự thanh tỉnh, hai chân treo ở không trung dùng sức đạp, hơi thở mong manh: "Long...Nhất...Trư... là ngươi...nói cho... ta......"

Ánh mắt Phạn Việt hơi lóe, phủi tay, băng khuyên biến mất, Bạch Thước té ngã trên mặt đất, dùng sức ho khan, nàng sống sót sau tai nạn, kinh sợ trong mắt ngược lại tan đi, nàng đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Phạn Việt.

"Đêm qua ta mơ mơ màng màng, nghe thấy lời của các ngươi." Bạch Thước lại không phí lời nửa câu: "Ta nghe thấy ngươi nói ta có thể đánh thức Long Nhất, trên người còn có khí tức của Long Nhị......Trên người của ngươi, đồ vật duy nhất ta chạm qua chỉ có mộc trư bài kia thôi, cho nên hôm nay nữ yêu quái kia muốn gϊếŧ ngươi, ta mới dùng máu của mình thử một lần! Ta thật sự không biết Long Nhất Long Nhị là cái quỷ gì! Nếu ta có ý xấu với ngươi thì cần gì phải cứu ngươi!" Hai mắt Bạch Thước đỏ bừng, song quyền nắm chặt: "Phải, là ta lừa ngươi, nhưng ngươi cũng lừa ta! Nếu ngươi thật sự không nuốt trôi cục tức này, gϊếŧ ta là được! Dù sao ngươi bóp chết ta cũng giống như bóp chết một con kiến! Nhưng hắn và ngươi không oán không thù, cái gì cũng chưa thấy......" Bạch Thước chỉ vào Trọng Chiêu dưới tàng cây: "Làm yêu cũng phải nói tín nghĩa! Thả hắn, coi như ngươi trả ta một cái mạng!"

Bạch Thước rống xong một hơi, trừng mắt với Phạn Việt.

Phạn Việt lặng im một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: "Ngươi xem thoại bản quá nhiều?"

Bạch Thước sửng sốt.

"Ai nói cho ngươi, yêu phải có tín nghĩa?"

"Ngươi......" Bạch Thước cạn lời, còn muốn nói nữa, Phạn Việt trở tay, một đạo Yêu quang bổ lên cổ Bạch Thước.

Má nó! Lại tới! Một trận choáng váng đánh úp lại, Bạch Thước chậm rãi nhắm mắt ngã trên mặt đất.

Gương mặt lạnh nhạt của Phạn Việt khắc trong đồng tử không cam lòng của nàng, không biết vì sao, đáy lòng Bạch Thước lại có chút ủy khuất, nàng dùng hết sức lực cuối cùng, vươn tay về phía Phạn Việt.

Nhìn nhìn a, yêu quái xấu xa, ta chính là dùng máu mình cứu ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng phải giữ một mạng cho ta a a a a a a!

Lòng bàn tay Bạch Thước bị lụa trắng quấn lấy, vết máu đỏ tươi như ẩn như hiện, cũng không biết Phạn Việt nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng khoảnh khắc cuối cùng đầu Bạch Thước chạm đất, một đạo Yêu quang đảo qua, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, lại nhẹ nhàng trả nàng về cạnh Trọng Chiêu.

"Ngươi rõ ràng liếc mắt một cái liền nhìn ra, nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, vì sao còn muốn chọc ghẹo nàng?" Long Nhất Trư từ trong tay áo bay ra, bắt chéo chân giữa không trung hỏi.

Phạn Việt lại không thu nó về, chỉ hỏi: "Vì sao máu của nàng có thể đánh thức ngươi?"

"Thiên tài địa bảo sinh cùng thiên địa, Yêu lực của ngươi với tới thiên địa, tất nhiên người này cũng là được trời đất sinh ra rồi. Thế gian có vài người huyết mạch thiên phú dị bẩm, là huyết dẫn tốt nhất. Nha đầu này tuy rằng là phàm nhân, lại không có nửa điểm tiên cách, nhưng chính là trùng hợp như vậy, máu nàng vừa hay phù hợp với hồn lực của ta, có thể đánh thức ta. Bất quá......" Long Nhất Trư nhún nhún vai, run run đôi cánh nhỏ: "Dù gì nàng cũng là một phàm nhân, đánh thức ta một lần, sẽ tổn hại mười năm tuổi thọ của nàng, đáng tiếc, bình thuốc tốt như vậy, lại không dùng được mấy lần!"

Long Nhất Trư cười tủm tỉm vẫy cánh bay về phía Bạch Thước, bỗng nhiên ở nơi xa, mấy đạo Tiên lực vọt tới nơi này, Phạn Việt vừa nhíu mày liền cuốn lấy Long Nhất Trư bay lên trời.

Chỉ trong một nhịp thở, Thanh Y dẫn theo chúng tiên xuất hiện ở bờ sông, chỉ thấy một luồng ngân quang trôi về nơi xa, Thanh Y vốn định đuổi theo thì tiên tướng bên cạnh kinh hô.

"Quân thượng! Nơi này có người!"

Thanh Y kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Bạch Thước và Trọng Chiêu hôn mê dưới tàng cây, Thanh Y vội vàng tiến lên, tra xét thương thế của hai người, thấy hai người chỉ bị thương ngoài da, nhẹ nhàng thở ra, một đạo Tiên lực vọt ra từ lòng bàn tay hắn, vết thương khắp người Trọng Chiêu và Bạch Thước tan đi.

"Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da."

"Quân thượng, hai người này an trí thế nào?"

"Xem trang phục của hai người bọn họ, tất là người nhà phú quý, hẳn là ban đêm ra ngoài du ngoạn gặp Yêu tộc, đi tìm thổ địa hỏi một chút về thân phận của bọn họ, đưa bọn họ về nhà đi."

"Vâng, Quân thượng."

Thanh Y xoay người, không chậm trễ nữa, đuổi theo hướng ngân quang bỏ chạy.

Tác giả có lời muốn nói:

Chớp chớp mắt.

Warning: chuẩn bị khăn giấy chuẩn bị khăn giấy chuẩn bị khăn giấy.

Truyện convert hay : Gia Là Bệnh Kiều Được Sủng Ái

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện