Dùng bữa tối xong mọi người đều ở phòng khách riêng chỉ có Tư Noãn nán lại pha trà rồi mới ra sau.
Cô không bừng trà ra ngoài mà để giúp việc bưng ra.
“Em làm gì lâu vậy?” Nhiếp Thần kéo tay cô ngồi xuống
“Không có gì”
Lão gia bưng chén trà lên vô tình liếc qua trang bìa cuốn tạp chí ông liền nhận ra là cháu của mình.
Nhấp môi một ý trà ông thầm khen trà hôm nay đặc biệt ngon.
Trên bàn có 1 quyển tạp chí mà ảnh bìa là hỉnh ảnh Bạch Nhiếp Thần bế cô gái nào đó vào khách sạn.
Vô duyên vô cớ nhà này lại đọc tạp chí? Chỉ có thể là có người cố tình đặt.
Bạch Nhiếp Thần liếc thấy liền tặc lưỡi cười nhạt.
Ông đây chỉ lăn giường với mình Từ Noãn.
Ảnh này không phải hôm qua bế Từ Noãn sao.
Không khí trong nhà vẫn có chút quỷ dị lão gia chưa lên tiếng không ai dám nói cả.
Bạch Nhất Quân và Bạch Y Khê đều đang đợi ba mình lên tiếng trách móc Nhiếp Thần rồi cùng hùa dặm mắm thêm muối.
“Nhiếp Thần”
“Dạ ông nội”
“Ăn chơi đủ chưa? Khi nào mới chịu quay lại đi làm?”
“Không phải trong công ty hết chỗ cho con rồi sao? Cô bác đều đã có chức vụ con vào phụ chỉ sợ ngáng tay ngáng chân”
Nghe lão gia muốn Nhiếp Thần vào làm công ty Bạch Nhất Quân và Bạch Y Khê là người đầu tiên phản ứng.
Bạch Lam Tước không phản ứng chỉ lặng lẽ uống trà
“Đúng vậy ba.
Thằng nhỏ đâu học kinh doanh sao có thể đi làm”
“Ba, ba hãy suy nghĩ lại”
“Nếu con muốn ta vẫn có thể sắp xếp cho con” Lão gia vẫn bỏ ngoài tai lời nói của con mình.
Ông tin Nhiếp Thần sẽ làm được, mắt ông nhìn người sẽ không sai.
“Ông nội.
Như bác và cô út nói, con làm không nổi”
“Ba, ba nghe nó nói rồi đó.
Suốt ngày chỉ ăn chơi gái gú ra vào khách sạn thì làm sao có thể quản lý công ty.
Ba coi xem trên tạp chí hình ảnh nó ra vào khách sạn với gái kìa nếu đi làm sẽ ảnh hưởng đến công ty” Bạch Y Khê nói một mạch không để ý đến sắc mặt của lão gia.
“Im miệng hết cho ta.
Nói đủ chưa? Nhà này đó giờ ai đọc tạp chí? Tại sao lại có ở đây?” lão gia đột nhiên nói to khiến mọi người đều giật mình.
“Nhiếp Thần ta hỏi lại.
Khi nào mới chịu đi làm?”
“Ông nội.
Hôm nay con về đây để thông báo một tin.
Con và Từ Noãn đã kết hôn rồi”
Quách Từ Noãn chỉ biết im lặng cô không dám nói gì cả.
Nhiếp Thần đã dặn cô dù có chuyện gì cũng đừng lên tiếng anh sẽ nói thay cho cô.
“Hỗn xược”
“Ba ba thấy chưa nó tự ý kết hôn rồi mới thông báo.
Còn không biết kết hôn với cái loại nào ở đâu về” Bạch Nhất Quân nói
“Từ khi ba mẹ nó mất nó càng coi cái nhà này như không.
Ba còn muốn nó vào công ty làm sao”
Từ đầu đến cuối gia đình chú ba vẫn im lặng không lên tiếng.
Chú không hùa theo anh em của mình mà cũng không bênh Nhiếp Thần.
“Im lặng hết cho ta.
Từ khi nào mà các người ăn nói hàm hồ như vậy” lão gia thật sự đã tức giận.
Ông đứng dậy đến thư phòng của mình còn gọi Nhiếp Thần theo.
“Nhiếp Thần theo ta lên đây.
Còn các người trở về cả đi”
Bạch Nhiếp Thần quay sang nhìn Từ Noãn anh vỗ tay cô vài cái biểu thị hãy an tâm rồi anh theo bước ông nội lên lầu.
Quách Từ Noãn ở lại phòng khách một mình.
Trước khi mọi người ra về còn quay sang chửi bóng chửi gió cô.
“Đúng là cái thứ không có mắt.
Hạng người gì cũng kết hôn được” Bạch Nhất Quân nắm tay Lý Mạn Nhi đi trước
Bạch Y Khê kéo theo chồng