7h sáng, Nhiếp Thần vẫn không chịu buông tha cho Từ Noãn
Tiếng va chạm thân thể ngày một nhức tai, thêm tiếng rên rĩ như khúc giao tấu không ngừng.
Trên giường Nhiếp Thần không ngừng hung hăn ra vào ‘giúp’ Từ Noãn tập thể dục sáng.
“Khốn khiếp nhà anh.
Tôi…còn…phải….đi làm.
Ưm….nhẹ chút….ummm….hic…huhu
Nhiếp….Thần….anh khi dễ tôi”
“Bà xã….đừng khóc, đừng khóc.
Anh xin lỗi” nhìn nước mắt Từ Noãn thật là vũ khí cứa tim anh mà.
Anh hôn rất nhiều lên mặt bé con nhà anh.
Sau khi được tha Từ Noãn vô lực mềm nhũn mà nằm ỳ ra giường.
Nhiếp Thần phải ôm cô vào phòng tắm giúp cô sửa soạn.
...!*...
Từ Noãn thật sự bị anh bắt tập thể dục mệt chối chết.
Cho nên khi vừa vào xe đi để Nhiếp Thần chở đi làm.
Cô đã nhanh chống thiếp đi.
Mở mắt ra đã thấy ở tầng hầm bãi đỗ xe của công ty mình.
“Tại sao không để tôi xuống chỗ cũ?”
“Chân em mềm hết cả ra.
Đi bộ xa như thế anh xót”
“Xót còn bắt người ta thị tẩm.
Đáng ghét” Từ Noãn liếc dọc liếc ngang canh lúc không có ai cô chuẩn bị chuồng đi nhưng Nhiếp Thần đã giữ cô lại.
“Bà xã, đồ ăn sáng của em.
Phải đủ sức khoẻ mới có thể làm việc.
Bà xã nếu có khó khăn gì phải nói với ngay anh nhé.
Anh sẽ luôn ủng hộ em dù em đúng hay sai đi chăng nữa.” Nhiếp Thần đặt một nụ hôn tạm biệt lên tay Từ Noãn rồi vúi vào tay một túi giấy gì ấm nóng.
Tâm trạng Từ Noãn từ đang uể oải liền chuyển sang bất nhờ.
Nhiếp Thần ăn nói đúng là có lưu manh và chút biến thái thật nhưng hình như anh còn có một mặt là rất ôn nhu ngọt ngào.
“Cảm…cảm ơn”
“Tạm biệt bà xã….trưa anh sẽ đến đón em ăn trưa”
Từ Noãn chạy nhanh ra khỏi xe.
Khiến Nhiếp Thần ngồi trong xe cười ngặt nghẽo
“Làm như ăn trộm không biết” nói rồi anh cũng khỏi động chiếc xe ầm ầm chạy đi.
Đến phòng làm việc Từ Noãn thầm chửi Nhiếp Thần.
“Khốn khiếp, anh ta ăn cái gì mà khoẻ như trâu.
Thật không biết mệt sao? Hại mình đi đứng khó khăn kinh khủng”
Cho đến gần trưa Từ Noãn nhận một cuộc gọi từ quần tiếp tân.
“Cô Quách Từ Noãn phải không ạ.
Dưới đại sảnh có người tìm cô”
“Là ai vậy ạ?”
“Cô ấy không chịu nói danh tính.
Chỉ đòi nằng nặc đòi lên văn phòng gặp cô.
Chúng tôi chỉ có thể ngăn không cho cô ấy lên văn phòng được thôi ạ.”
“Được rồi.
Cảm ơn.
Tôi sẽ xuống liền” trên đường đi Từ Noãn thầm nghĩ sẽ không phải là người đó chứ.
Những người mà cô không muốn gặp nhất.
Thang máy vừa kêu ting một tiếng.
Từ Noãn vừa bước chân ra khỏi thang máy liền nhận một cú bạt tai chua chát.
Cả đại sảnh liền lập tức chú ý đến nơi phát ra tiếng động đó.
“Hừ.
Cô Hà đây là có ý gì?” Quách Từ Noãn cười nhạt.
Mẹ nó đúng là cô hồn mà
“Mày còn hỏi tao.
Có phải đủ lông đủ cánh muốn làm gì làm?” Hà Ngọc Tuyết chỉ nhỏ hơn Từ Noãn vài tuổi nhưng giọng cực kì chua chát như những người trung niên hung dữ.
Cô ta đúng chỉ tay vào mặt Từ Noãn nói lớn.
“Làm gì là làm? Tôi 25 tuổi, là công dân bình thình thường.
Có khả năng tự chủ kinh tế.
Vậy xin hỏi Hà tiểu thư đây tôi bị hạn chế làm cái gì?“
“Tại sao mày không gửi tiền cho tao? Có biết mấy tháng nay tao cực khổ lắm không hả?”
Hà Ngọc Tuyết cố ý nói lớn để mọi người chú ý đến Từ Noãn.
Cô biết Từ Noãn cũng có chút tiếng tăm trong ngành.
Nhân nhịp này cô sẽ làm xấu mặt ả ta.
Sẵn có thể moi được ít tiền.
“Cô coi tôi là ba mẹ của cô sao? Đâu ra tôi phải có trách nhiệm chuyển tiền cho cô.
Mấy năm qua tôi cực khổ vẫn trợ cấp cho cô tiền đi học đại học.
Nhưng cô thì sao? Lấy tiền đó ăn chơi, Hà tiểu thư cô nghĩ tôi không biết chắc?”
“Mày..mày khá lắm.
Tao hỏi lại lần cuối có gửi tiền cho tao hay không”
“Lỗ tai cô có vấn đề à? Tôi nói tôi không có trách nhiệm cho tiền cô.
Mong cô về cho” Từ Noãn thật hết hiểu nổi cái con người nông cạn.
“Mày…mày” Hà Ngọc Tuyết tức giận, ả ta dậm tay dậm chân.
Định sẽ cho Từ Noãn thêm một cái tát nhưng tay vung sắp dán vào tới mặt Từ Noãn thì tay đã bị giữ lại.
“Làm sao? Hà tiểu thư đây nếu không muốn hầu toà vì tội gây thương tích thì đừng có dùng bạo lực như thế.
Tôi khinh” Từ Noãn chụp được cánh tay của Hà Ngọc Tuyết.
Thế nhưng khi cô hất nhẹ một cái ả ta liền lập tức ngã ra sau ngồi bệt xuống sàn.
“Mày…mày dám đánh tao?” Hà Ngọc Tuyết thật sự đuối lý.
Nhưng hôm nay đến đây cô xác định phải đòi được tiền mới về.
“Đánh? Con mắt nào của cô thấy tôi đánh cô? Đầu óc sao lại nhớ kém như thế.
Mà cũng đúng tứ chi cô phát triển ghê gớm”
“Mày được lắm”
Hà Ngọc Tuyết bắt đầu ăn vạ cô