Trái lập với suy nghĩ của anh khi bước vào sảnh đó là tiếng cười nói luyên thuyên của ông nội và Từ Noãn.
Có vẻ hai người cười nói rất vui cũng không để ý đến người đàn ông đen mặt đang đứng sờ sờ trước cửa.
“Ông nội biết không nếu lần đó con không tỉnh dậy sớm thì sớm đã thành gà nướng lu đen thui rồi.
Sau khi cảm nhận được động đất nhẹ con liền bật dậy kéo đồng nghiệp đi.
Khi chỉ vừa ra khỏi được mấy chục mét nơi đó liền bị bom dội lửa phần phật bốc lên rồi” Từ Noãn vui vẻ diễn tả lại quá trình mình đã trải qua.
Bạch Chính Trung ngồi bên cười hết cỡ
“Tốt lắm tốt lắm.
Nhạy cảm với tiếng xe tăng như vậy con rất có tố chất của một quân nhân” ông vỗ đùi tóm tắt khen
“Haha.
Ông nội nói quá.
Con….” Từ Noãn chưa nói xong liền đã bị Nhiếp Thần cắt lời
“Bà xã” Anh hừng hực bước tới chỗ cô ngồi xuống ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, còn xoay xoay người kiểm tra.
“Thằng oắt này.
Đến đây không chào hỏi ai.
Còn nghĩ ta bạo hành cháu dâu à?” Nhìn hành động của anh Bạch Chính Trung biết Nhiếp Thần đang nghĩ gì.
“Không phải sao? Ai biết ông nhân lúc con không ở đây ông đã khi dễ gì cô ấy”
“Oắt con.
Có đánh, có mắng cũng là đánh mày.
Ta đây sẽ không bạo hành cháu dâu”
Thấy không khí có chút căn thẳng.
Từ Noãn liền lên tiếng phá giải
“Ông xã.
Ông không có khi dễ em.
Ngược lại còn đãi em ăn rất nhiều món ngon” Từ Noãn đặt tay lên đùi anh lay lay
Nghe Từ Noãn gọi “ông xã” Nhiếp Thần biết cô gái nhỏ này đang nhịn bợ mình đừng nóng tính.
Vì nếu bị hành ‘chết đi sống lại’ Từ Noãn mới anh là gọi “ông xã”, bình thường làm gì có chuyện cô dễ dàng gọi như vậy chứ.
“Thật chứ?”
“Thật mà.
Bụng của em đã rất no còn căn ra nữa đây nè” Từ Noãn gật đầu như mổ thóc.
Bạch Chính Trung nhìn cháu mình cũng có một mặt ôn nhu như thế này ông cũng yên tâm.
Ít ra con tim nó cũng không bị nguội lạnh giống như từ sau tai nạn ấy.
“Thằng oát này còn nghĩ xấu về ta.
Đáng ghét” ông hờn dỗi.
“Ai biểu ông trước đó cứ hung dữ làm gì”
“Ông xã” Từ Noãn quay sang nhìn anh với ánh mắt cầu xin.
“Anh biết rồi.
Ai biểu em không dắt theo anh làm gì” Nhiếp Thần cụp tai tựa đầu vào Từ Noãn làm nũng.
“Ông nội cũng đã tối rồi.
Ông phải nên nghỉ ngơi đi ạ.
Tụi con quay về, hôm nào nữa sẽ lại qua thăm ông” Từ Noãn nghĩ cũng đến giờ ông nên nghỉ ngơi.
Bạch Chính Trung thật còn muốn cháu mình ở lại.
Tuy không nói chuyện cũng được nhưng ở lại ít nhiều gì ngôi nhà này cũng sẽ bớt trống vắng hơn.
“Mai là cuối tuần.
Ở lại ngủ đêm nay cả đi, khuya rồi đi về nguy hiểm”
Bạch Nhiếp Thần thầm nghĩ bây giờ mới 9h hơn đâu ra mà khuya.
Muốn cháu ở lại còn làm giá.
Nhưng chưa đợi anh nói ra suy nghĩ đòi về Bạch Chính Trung đã dặn dò trước.
“Thím Xuân bảo họ khoá cổng cả đi.
Đừng cho ai ra vào nữa.
Còn nữa chuẩn bị phòng cho tụi nhỏ luôn nhé”
“Dạ lão gia” thím Xuân nghe xong liền đi dặn
“Ông nội ngủ ngon ạ” thấy ông sắp rời đi Từ Noãn lễ phép tạm biệt
“Ừ ở đây với Nhiếp Thần nhé.
Ta đi trước”
Vừa về phòng Nhiếp Thần đã đè Từ Noãn lên giường mà hung hăn hôn lấy hôn để.
“Um….Thần..em chưa tắm” bàn tay anh đã bắt không an phận.
Bạch Nhiếp Thần hôn xong còn mổ vài cái lên miệng cô rồi mới chịu nằm xuống kế bên.
“Ông nội thật không làm khó em cái gì chứ?”
“Làm khó cái gì? Người em không có mất miếng thịt nào cả.
Thằng oắt con nghĩ xấu cho ông nội như thế” Từ Noãn nằm nghiên chống tay nhéo mũi anh.
“Ngày nay đã nói cái gì mà tới tận đêm vậy?” Anh kéo cô nằm sấp lên người mình, tay không ngừng mân mê tóc.
“Hmmm….nói xấu anh” Từ Noãn giả bộ suy nghĩ một hồi rồi thì thầm thỏ thẻ
“Em được lắm.
Dám dấu bí mật với cả anh luôn sao.
Xem ra phải trừng phạt mới được” Bàn tay Nhiếp Thần đã thò được vào áo trong đụng tới áo lót của cô mà cởi đi.
“Không được, em phải đi tắm trước.
Mau buông”
“Anh tắm với em”
“Đêm nay nếu muốn em thì đừng có mà vào phòng tắm.
Còn không thì một miếng cũng không cho” Từ Noãn vẫn còn nhớ chuyện lần trước ở dưới nước thật quá sức chịu đựng với cô.
“Được được.
Bà xã tắm mau còn đến lượt anh tắm”
Quách Từ Noãn tắm xong phải mặc áo phông của Nhiếp Thần vì ở nhà này chỉ có quần áo của anh.
Cô mặc đồ rồi nằm ì lên trên giường.
Nhìn bóng dáng anh đi vào phòng tắm Từ Noãn lại nghĩ về chuyện ban chiều nói với ông.
...*...
“Từ