Quách Từ Noãn còn mệt nên đã ngủ một mạch cho đến gần sáng.
Phóng viên hiện trường là nghề cũng thuộc dạng nguy hiểm.
Còn nhớ những năm trước cô xung phong đi đến một đất nước đang có chiến tranh, bom đạn đã suýt dìm chết cô và đồng nghiệp nếu tỉnh ngủ không kịp.
Từ đó trở đi phản xạ cô có đã nhạy bén hơn.
Phòng trường hợp lại bị ăn lựu đạn còn có thể chạy.
Chính vì cảm nhận được người bên cạnh đang phát hoả nên Từ Noãn mới giật mình tỉnh.
Quay sang nhìn Bạch Nhiếp Thần.
Anh vẫn giữ tư thế nằm quay lưng lại phía cô nhưng bây giờ tấm lưng đó lại hơi run rẩy còn lấm thấm một lớp mồ hôi.
Bây giờ đang là mùa hè.
Phòng bật máy lạnh chỉ rét chứ không ấm.
Vậy mà tên này sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy.
“Bạch Nhiếp Thần
Bạch Nhiếp Thần
Làm sao vậy?”
Quách Từ Noãn gọi vài lần rồi còn chọt chọt vào lưng anh nhưng người đàn ông này không hề có động tĩnh.
Cô vươn người bật công tắc đèn bên cạnh.
Vịn vai rồi lật người Nhiếp Thần nằm ngửa lại.
Bạch Nhiếp Thần đột nhiên phát sốt.
Hình như còn mê man.
Anh đổ mồ hôi khiến tóc tai ướt như tóc sấy chưa khô.
Mặt hơi trắng tái, môi khô nức nẻ, cả người nóng hổi nhưng lại run cầm cập như rất rét
“Bạch Nhiếp Thần, anh phát sốt” Cô muốn gọi thử xem anh có chìm vào hôn mê hay không.
“Tôi đi gọi người giúp anh” nói xong Từ Noãn định vén chăn lên rời giường nhưng tay đã bị anh giữ lại
Một lúc sau Bạch Nhiếp Thần mở mắt chậm rãi nhìn cô.
Yết hầu anh lăn trên cổ vài vòng như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại quá khô.
Thấy anh có chút chật vật lại muốn nói gì đó.
Cô cũng không nhẫn tâm ghét bỏ
“Có muốn uống nước?”
Nhiếp Thần nhắm mắt lắc nhẹ đầu biểu thị đồng ý
Cô vén chăn xuống giường đi lại cái bàn gần đó rót ra một cốc nước ấm cho anh.
“Có ngồi dậy uống được không?” Cô lại leo lên giường đưa cốc nước gần anh
Bạch Nhiếp Thần vén chăn ngồi dậy.
Động tác hơi chậm chạp.
Từ Noãn đã kéo gói kê sau lưng cho anh ngồi nằm tựa vào thành giường.
Cô đưa cốc nước lại gần miệng cho anh.
Muốn để anh cầm nhưng cô phát hiện tên này một chút sức cầm cũng không có.
“Uống từ từ kẻo sặc”
“Cảm ơn em” cổ họng được tiếp nước có chút dễ chịu mới có thể nói nhưng giọng vẫn còn khàn.
“Có cần kêu bác sĩ tới?”
“Không cần ngủ thêm một lát liền hết”
“Sốt đến độ không cầm nổi ly nước.
Anh nghĩ anh cậy mạnh?”
Quách Từ Noãn thấy anh muốn nằm nên cũng đã đỡ anh nằm lại gối
“Làm sao? Em lo lắng mình thành goá phụ à?” Bạch Nhiếp Thần lại dở giọng lưu manh, miệng gượng cười.
“Ấu trĩ.
Có thật sự ổn không? Đừng chết bất đắc kì tử bên cạnh tôi nhé.
Cả phần đời còn lại về sau tôi sẽ mang tiếng lắm đó”
“Mang tiếng gì?”
“Sát chồng”
“Cũng đúng.
Ngủ với em một bữa, hôm sau liền quẻo mất.
Thật lỗ.
Còn phải làm nhiều thứ”
“Làm gì?”
“Làm em” lại lưu manh
“Vô vị”
“Ở lại đây không được rời đi nhé.
Đừng cho ai biết tôi bệnh cả”
“Nhưng…” Từ Noãn tính nói nhưng ngước mắt lên đã thấy anh nhắm mắt ngủ.
Dường như là rất mệt nên đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Nhìn Nhiếp Thần an nhiên ngủ khiến tâm trạng cô có chút phức tạp.
Người chồng này cô thật sự không hiểu anh muốn gì.
Một ngày đẹp trời lại đến nhà cô nói muốn cô gả cho anh.
Gả về liền mất tăm hơi.
Đến cái bóng cũng chả thấy.
Khi cô đi công tác nước ngoài được vài tháng anh ta mới phát hiện vợ mới cưới biến mất liền đánh điện thoại qua hỏi han.
Có một điều cô rất thích ở anh đó là chưa bao giờ anh quản chuyện của cô cả.
Cô