Tô Nhi trong mơ màng thấy mình được ai đó bế lên.
Lần nữa tỉnh dậy đã thấy bản thân mình nằm trong bệnh viện.
Cô nhìn quanh khắp phòng rồi giật mình bật dậy, lật đật muốn xuống giường.
Minh Tử ở cùng cô, cô nằm đây vậy anh đâu rồi
"Bác sĩ Tô, cô vẫn đang truyền nước.
Nghỉ ngơi thêm chút đi, cô vất vã rồi" Từ Noãn bị Tô Nhi làm giật mình
"M...Minh Tử a..anh ấy ở cùng tôi.
Anh ấy đâu rồi cô biết không?" Vì lo lắng Tô Nhi nói chuyện lấp bắp.
"Cô nằm nghỉ thêm đi.
Bác sĩ Tô vẫn đang phẫu thuật cho anh ấy"
"Là Tô Nguyên sao?"
"Đúng vậy.
Anh ấy vẫn luôn trong phòng phẫu thuật cho Minh Tử.
Anh ấy nhờ tôi trông cô, còn dặn đừng lo anh ấy sẽ làm tốt"
Từ Noãn tóm tắt những gì Tô Nguyên dặn.
Sau khi nghe điện thoại Tô Nguyên, Nhiếp Thần đã tức tốc đến bệnh viện.
Trực thăng vừa hạ cánh Nhiếp Thần và Từ Noãn đã có mặt ở bệnh viện.
Nhìn hai người bọn họ được đưa xuống Từ Noãn nhìn không được nước mắt.
Thật giống cô và Nhiếp Thần lúc trước.
Tình cảnh vô cùng thê thảm.
Từ Noãn nhìn cô gái nhỏ trên giường, cô cũng hiểu được tâm trạng Tô Nhi phần nào
"Bác sĩ Tô còn dặn.
Nghỉ ngơi tốt, anh ấy sẽ phẫu thuật tốt cho Minh Tử" Tô Nguyên biết em gái mình tỉnh sẽ liền lo lắng.
"Tôi muốn đến trước phòng phẫu thuật"
Tô Nhi quyết liệt muốn đi Từ Noãn cũng không giữ được.
Là Nhiếp Thần nhà cô thì cô cũng sẽ đòi đi cho bằng được.
Dìu Tô Nhi đến sảnh phòng phẫu thuật mọi người đều đã đến đông đủ.
Phu nhân Kỳ Giản vẫn luôn ôm mặt khóc thút thít.
Còn ông nội cùng ba Minh Tử ngồi bên gương mặt cũng trầm trọng.
Vừa rồi có y tá ra lấy máu, có nói sơ qua tình hình Minh Tử không ổn lắm.
Vết thương quá nghiêm trọng cùng bệnh cũ tái phát.
Tô Nhi thấy gia đình Minh Tử đều đến đủ cô nhẹ nhàng rời tay Từ Noãn đi đến trước mặt bọn họ.
"Dạ thưa ông và hai bác.
Anh Minh Tử xảy ra chuyện đều do con.
Con thành thật xin lỗi.
Nếu anh ấy có mệnh hệ gì con đều sẽ chấp nhận sự trừng phạt của gia đình"
Tô Nhi đột nhiên quỳ xuống trước mắt ba người con họ khiến ai nấy ở đó đều giật cả mình.
Kỳ Giản liền lập tức đứng lên đỡ cô ngồi dậy.
Ông nội và Bạch Lam Tước không trách cô chỉ bất ngờ trước hành động của Tô Nhi.
"Con bé ngốc này.
Không phải lỗi của con.
Còn không mau đứng lên.
Con cháu Bạch Gia từ trước đến nay đều không yếu đuối cho nên Minh Tử sẽ không có chuyện gì"
Thấy Kỳ Giản đỡ mà cô không chịu đứng Bạch Chính Trung bèn mở miệng khuyên.
"Mau đứng lên đi con gái" Bạch Lam Tước cũng khuyên ngăn cô.
Hồi sau Tô Nhi mới chịu đứng lên ngồi kế bên Kỳ Giản.
"Hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Con có bình tĩnh kể ta nghe không?" Kỳ Giản đau lỏng hỏi cô, giọng bà vì khóc mà còn mang chút nghẹn ngào.
"Là vì con trốn tránh anh ấy đến nơi khác.
Bọn con gặp lại khi con đang bị một đám người xấu muốn hãm hại.
Là anh ấy liều mình vì còn nên mới...nên mới bị dao đâm xuyên bụng...."
Tô Nhi kể lại vẫn không nhịn được nghẹn ngào mà nức nở.
Cô kể hết quá trình mà hai người họ đã trải qua trong mấy ngày ngắn ngửi mà như địa ngục đó.
Trước cửa cánh phòng phẫu thuật ai nghe cũng đều không kìm lòng được muốn rơi lệ.
Nhưng ba người đàn ông ở đó kiên cường hơn họ phải là chỗ dựa cho người phụ nữ cùng con cái của họ.
Ba người họ chỉ có thể thấy đau ở trong lòng.
Từ Noãn đan chặt tay, nép vào lòng ngực Nhiếp Thần cô cũng bị xúc động bởi tình cảnh hai người họ.
Cũng là đồng cảm với Tô Nhi, cô hiểu hơn bao giờ hết cảm giác khổ sở đó.
Bạch Nhiếp Thần vuốt tóc an ủi cô, hai người bọn họ không nói nhưng đều hiểu tiếng lòng của nhau.
Kỳ Giản lại nhịn không được ôm Tô Nhi vào lòng khóc.
Bà xót cho hai đứa nhỏ...
Bạch Minh Tử phẫu thuật mất tới 20 giờ đồng hồ.
Mà những người bên ngoài ai cũng trong tâm trạng hồi hộp không rời đi.
Chỉ khi cánh phòng phẫu thuật mở ra lần nữa, mọi người mới yên tâm phần nào.
Bạch Minh Tử được đẩy ra, sắc mặt nhợt nhạt.
Trên mặt còn cắm mặt nạ thở cùng các loại dây truyền cắm khắp người
"Vì vết thương xuyên thấu cơ thể, cả thành trước và thành sau của dạ dày đều bị thương.
Cộng thêm đã có tiền sử bệnh dạ dày trước đó nên đã bị thủng thành dạ dày.
Và đã phải cắt bỏ một phần dạ dày, có lẽ mấy tháng qua không chăm sóc tốt bản thân nên cơ thể còn bị suy nhược.
Vẫn phải nằm ICU, vài ngày liền có thể tỉnh.
Gia đình có thể yên tâm rồi"
Tô Nguyên mệt mõi tháo khẩu trang, anh tiến lại bên cạnh đỡ Tô Nhi.
"Em không chịu nghỉ ngơi tốt?" Anh khó chịu hỏi Tô Nhi.
"..." Tô Nhi bận nắm tay Minh Tử cảm nhận được chút hơi ấm từ anh cô mới yên tâm phần nào.
"Còn không nghe anh nói?"
"..."
"Được lắm.
Là bác sĩ rồi nên nghĩ bản thân có sức chứ gì.
Ông đây không thèm nói chuyện với em nữa" ca phẫu thuật dài đã mệt mõi lại còn có con em cứng đầu khiến Tô