Bạch Nhiếp Thần đã không còn gì phải che dấu.
Trước mắt đã xác định được Rắn Độc, bây giờ chỉ còn việc vây bắt hắn.
Cho nên anh đã chính thức được trở về tổ.
Hôm nay anh đã được mặc lại trên người bộ cảnh phục trước kia.
Sáng sớm hai người cùng thức dậy đi làm.
Từ Noãn tỉ mỉ thắc cà vạt cho anh.
Như cảnh tượng anh đã hằng mong bao ngày.
Bộ cảnh phục phẳng phiu, ở trên người anh lại cực kì bắt mắt.
Lưng rộng, eo hẹp, chân dài sao lại có người đẹp như thế.
Khiến cho Từ Noãn sáng giờ cứ lén lút ngắm anh mãi.
"Ơ, ai thắt cà vạt mà đẹp thế nhỉ?" Ngắm tới ngắm lui rồi còn chụp một kiểu ảnh.
"Em chưa thắt cà vạt cho ai bao giờ cả.
Lần sau sẽ cố gắng hơn"
"Cảm ơn bà xã, đã đẹp lắm rồi.
Mình cùng đi làm thôi" Nhiếp Thần nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Hai người tạm biệt buổi sáng thoáng chốc đã đến giờ tan tầm.
Từ Noãn vội vã tới sảnh đã thấy Nhiếp Thần đậu xe bên ngoài đang hút thuốc chờ cô.
Cô cảm thán đã đẹp trai lại còn đứng hút thuốc ngầu như vậy? Không sợ ong bướm bu lại hay sao? Nghĩ qua nghĩ lại cô lén lút vòng ra sau xe định hù anh bất ngờ nhưng chưa kịp tới đằng sau thì Nhiếp Thần đã quay lại hù cô trước
"Hù"
"Aaaaaaa" Từ Noãn giật mình bật hét xém té ngửa nhưng đã được Nhiếp Thần đỡ lấy eo cô.
"Phụt, em như thỏ đế thế nhỉ? Lại còn đi hù anh"
"Anh có con mắt ở đằng sau à? S..sao lại biết em tới?"
Nhiếp Thần phì cười anh chỉ vào gương chiếu hậu xe.
Hình ảnh hai người phản chiếu trong gương rõ ràng.
đam mỹ hài
"À, em đúng là có mắt như mù" Từ Noãn buông tay đầu hàng
Ngay lúc này Minh Tử chạy xe ngang qua thấy hai người.
Lại thấy Nhiếp Thần mặc cảnh phục anh còn tưởng mắt mình bị hoa, anh liền tấp xe vào nhiều chuyện
"Nhiếp Thần?"
"Cái thằng này là kêu thêm chữ anh thì chết à?" Nhiếp Thần khõ lên đầu Minh Tử một cái.
"Hôm nay không phải lễ hội hoá trang, anh mặc cảnh phục làm gì?"
"Có rảnh không? Cùng đi ăn đi"
"Được thôi cũng chưa đến giờ bà xã em tan làm"
Từ Noãn phát hiện lúc này tâm trạng anh đặc biệt khác.
Nhưng cũng không rõ là mấy.
Trong phòng riêng nhà hàng, không gian có chút lắng động nhưng cũng không ai hiểu rõ là tại sao
"Minh Tử còn nhớ lần đó ở nhà ông nội đã nghe Diệp Tâm nói gì chứ?"
"Em còn nhớ"
"Hắn bây giờ là tội phạm ma tuý nghiêm trọng.
Cho nên cẩn trọng một chút cũng không thừa"
"Cái gì cơ? Là thật à?"
"Ừm là thật.
Nhất Quân ông ta chết rồi, còn Y Khê thì mất dấu"
Minh Tử cũng giống Từ Noãn khi nghe tin.
Anh cũng sốc nói không nên lời
"Co..còn anh rốt cuộc là ai?"
"Anh hả? Xin trân trọng giới thiệu anh là cảnh sát thuộc tổ trọng án về ma tuý" Nhiếp Thần vừa nói vừa đưa ra cho Minh Tử xem thẻ ngành.
Trên thẻ có hình của anh nhưng gương mặt lại có phần rất non nớt.
Có lẽ là đã được chụp từ rất lâu.
Minh Tử xem đến ngẩn ngơ rồi nhìn sang Từ Noãn thấy cô gật đầu hai cái xác nhận.
Anh mới tin đây là thật
"Anh...anh vậy mà.
Con ma nó khó tin thật chứ, mấy năm nay em lại tưởng anh vô công rỗi nghề.
Không ngờ, anh dấu kĩ thật"
"Biết rồi thì ngậm cái miệng lại.
Hả to thế nhỡ táp phải ruồi" Nhiếp Thần buồn cười nhìn thằng em họ mình.
Cũng có chút đẹp trai nhưng không bằng anh cơ mà sao đôi lúc lại ngốc thế chứ?
"À đúng rồi.
Tối mai anh có nhiệm vụ phải đi xa.
Em và bác sĩ Tô ở đây nhớ chiếu cố cho Từ Noãn khi anh vắng nhà với nhé"
Hai người vừa nghe xong liền khựng lại rồi cùng hỏi một câu
"Anh làm nhiệm vụ ở đâu?" Từ Noãn nghe xong liền có chút lo lắng, hai lạnh run một hồi.
Vừa rồi trên người anh còn có vết thương còn chưa đóng vẩy.
Bây giờ lại tiếp tục xông pha.
Nhiếp Thần nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô xoa xoa.
Anh nói
"Anh phải đến biên giới phía Nam" anh chỉ nói ngắn gọn không giải thích thêm.
Bữa ăn hôm nay tuy chỉ có 3 người nhưng không khí lại ảm đạm vô cùng cho nên cũng kết thúc rất nhanh chóng.
Minh Tử vội đi đón Tô Nhi.
Còn Nhiếp Thần thì đưa Từ Noãn