"Ở đây có bom tất cả mau rút lui.
MAU RÚT LUI"
Đồng hồ đang đếm ngược chỉ còn lại vài giây.
Bạch Nhiếp Thần dẫn đầu phát hiện căn phòng toàn là bom.
Nhanh chóng ra lệnh những người đi sau rút lui
8
"MAU RÚT NHANH NHANH"
Nơi đây từng là hầm điều chế thuốc.
Cho nên đường vào rất khó lại quằn quèo.
Đợi cả binh đoàn rút cũng rất mất thời gian
...7...tít
...6...tít
Ầm ầm ầm.....
5
Tiếng bước chân nặng nề dồn dập.....
4
Mắt thấy đã sắp tới cửa hầm.
Khoảnh khắc tiếng gần ra cửa động.
Chỉ còn lại ba giây cuối.
Nhiếp Thần dùng hết sức đẩy mạnh Lam Phong đang ở trước ra khỏi hầm.
"KHÔNG...ANH..."
3
2
1
Tít...tít...tít
BÙM!!!!!! BÙM!!! BÙM......
Tiếng nổ vang rất lớn gần như rung chuyển một khu đất.
Lam Phong vừa được đẩy ra cũng là lúc bom nổ.
Xung chấn liền hất bay tất cả mọi người gần cửa hầm bay xa vài mét rồi tiếp đất.
Ai ngã xuống cũng đều muốn ho hộc ra máu.
Cửa hầm trước mắt sụp đổ vùi theo Nhiếp Thần không kịp ra.
"Mẹ kiếp..."
Lam Phong chạy tới kiểm tra thì đã không còn đường vào.
Anh tức giận ném hết tư trang trên người mình xuống muốn tự mình đào hết những viên đá chặn cửa hầm.
Mọi người lao vào khuyên bảo anh phải chờ xe cứu hộ đến.
Mới có thể đào đất đá vào hầm
"Đội trưởng còn đang ở trong đó không rõ sống chết.
Chúng mày bảo tao bình tĩnh là bình tĩnh làm sao? Mẹ nó"
Anh tự mình đào đất đá đến chảy hết cả máu tay nhưng vẫn không có sự thay đổi nào.
Lam Phong hậm hực quay lại chiếc xe bán tải.
Anh lôi người trên xe xuống rồi nện liên tục vào mặt người đó.
"Mẹ mày.
Thằng chó đẻ này.
Mày gài chúng tao có đúng không?"
Lăng Thâm bị đánh đến méo mặt méo miệng.
Máu chảy ròng ròng khắp mặt mũi.
"Dừng...t...tay.
Tôi làm sao biết ở đó có bom? Dừng...tay...lại"
Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng không thấy lo lắng khi Lăng Thâm bị đánh.
Đội trưởng Nhiếp Thần của họ còn không rõ sống chết họ không có tâm trạng tiếc thương cho người khác.
Đánh cho đến khi Lăng Thâm ngất đi.
Lam Phong mới buông tha.
"Đem nhốt hắn lại đi.
Tốt nhất đừng cơm nước gì cả đến khi tìm thấy đội trưởng thôi.
Còn nữa gọi xe xúc đến nhanh một chút"
Vừa nói xong anh cũng hộc ra một ngụm máu.
Lam Phong chống đỡ tay lên xe, mồ hôi hột lăn dài trên mặt.
Có lẽ cú tiếp đất vừa rồi đã ảnh hưởng đến không ít.
Lấy nước rửa mặt để tỉnh táo chỉ đạo tiếp, bây giờ không phải lúc anh gục ngã.
Nhiếp Thần không rõ sống chết, anh làm sao biết ăn nói với chị dâu.
*
Quách Từ Noãn đang pha trà cho ông đột nhiên ly trà trong tay cô rơi xuống đất làm bỏng chân cô.
Hiện tại Từ Noãn đã tạm gác lại công việc, cô cũng đã qua ở nhà với ông nội.
Sau đêm hôm đó Nhiếp Thần đã chở cô đến nhà ông gửi gắm.
Anh biết ở bên đây sẽ an toàn khi cô nhà một mình.
Hai ông cháu đã nói chuyện với nhau rất lâu.
Trước khi Nhiếp Thần rời đi, cô cảm giác hai người đã phần nào hoá giải hiềm khích.
Nhiếp Thần đi đã 1 tháng 12 ngày.
Nhưng ngày nào anh cũng báo tin bình an về cho cô.
Đêm qua anh còn nói hôm nay có nhiệm vụ.
Trong người Từ Noãn dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị dọn ly, điện thoại trên bàn đổ chuông làm cô giật bắn mình.
Bạch Chính Trung ngồi gần đó bỗng trong người cũng có dự cảm không lành.
"Alo?" Từ Noãn bật loa nghe điện thoại nhưng đôi tay đã run run thấy rõ
"Chị dâu.
Anh Thần xảy ra chuyện rồi"
Lời