Từ khi sanh bé con xong đồng hồ sinh học Từ Noãn thay đổi rất nhiều.
Giấc ngủ không còn sâu cộng thêm việc gặp ác mộng cho nên cô khó có thể ngủ lâu.
Chợp mắt được vài tiếng đã dậy vắt sữa cho hai bảo bối nhỏ của cô.
Trước khi rời giường còn không quên hôn lên trán Nhiếp Thần rồi mới xuống giường
“Ông xã.
Chào buổi sáng”
Sữa vắt xong cũng là lúc mặt trời lên cao, hai nhóc tì vươn vai tỉnh dậy một cười một tràn khanh khách thật lớn báo hiệu cho mẹ chúng nó tụi con đã dậy.
“Chào buổi sáng các tiểu bảo bối của mẹ”
Từ Noãn cảm thấy đây là món quà tuyệt vời nhất mà cô được ban tặng.
Một tấm chồng tốt, những xấp nhỏ ngoan.
Có những khi cô buồn tủi, khóc giữa chừng khi chơi với con.
Khi ấy Đậu Đậu và Chíp Chíp đều lo lắng bò lại sà vào lòng cô, ôm lấy cổ cô.
Bàn tay ngắn nhỏ nhẹ nhàng sờ lên má, hôn lên đôi mắt đang rơi lệ kia.
Bập bẹ mà thốt ra hai từ ‘Mami’ như thay lời an ủi.
Bé con rất dính người, đặc biệt là mẹ của chúng.
Phiên bản nhí như một bản sao y của Nhiếp Thần.
Cũng chưa đầy sự yêu thương và lo lắng.
Từ Noãn giải phóng hai bé con khỏi bộ đồ nhộng.
Đậu Đậu và Chíp Chíp tóc tai còn dựng ngược nhưng đã bắt đầu vui vẻ bò đứng dậy giỡn trong khu vực của chúng.
Khu vực chơi của hai bạn nhỏ rất rộng.
Nhưng Từ Noãn vẫn thường cho hai bảo bối chơi bên cạnh ba của chúng.
Luôn nhắc với các con rằng là đây là baba của các con.
Nhìn các con bò xung quanh đùa giỡn trên người Nhiếp Thần, Từ Noãn nhiều lần không kìm được nước mắt.
Cô úp mặt lên tay Nhiếp Thần khóc thin thít.
“Anh nói xem.
Con bò giỡn trên người anh vui như vậy tại sao anh không tỉnh dậy chơi với các con chứ?”
Khóc xong rồi vực dậy tinh thần.
Từ Noãn dùng rượu xoa bóp cơ thể cho Nhiếp Thần vì cô không muốn một ngày nào đó anh tỉnh dậy cơ bắp sẽ bị teo hết.
Bác sĩ nói anh không có cơ hội tỉnh lại.
Viên đạn năm đó đúng thật là có xuyên qua đầu anh.
Tuy không gây mất mạng nhưng anh sẽ mãi ở trong trạng thái thực vật.
Từ Noãn cũng đã xuyết xảy thai khi chứng kiến Nhiếp Thần chật vật giành lại sự sống.
Cho nên đều đặn mỗi ngày đều chính tay Từ Noãn xoa bóp cho anh.
Năm đó cô mang thai hai đứa nhỏ cũng không thiếu ngày nào.
Cô vẫn luôn tin anh sẽ tỉnh dậy.
…*…
“Xin chào Bác sĩ Tô.
Cô đã 27 tiếng và 45 phút không rời bệnh viện rồi.
Đêm nay cô có định đặt phòng bên tôi không?”
Minh Tử đứng trước cửa phòng làm việc Tô Nhi than trách.
Nhà của họ bây giờ như khách sạn mà Tô Nhi lại là “khách quen”.
Cô nghiện công việc còn hơn cả Minh Tử, khiến anh rầu mãi không thôi.
“Ông chủ khách sạn đấy à? Đêm nay tôi lại tới nhé! Tôi muốn dịch vụ đặt biệt nữa đấy nhé.
Ông chủ nhớ chuẩn bị tốt”
Tô Nhi chạy lại kéo Minh Tử vào phòng.
Còn không quên tặng cho anh một nụ hôn cháy bỏng.
“Em đó, thật khiến anh lo lắng mà.
Xem vòng eo này đi.
Ngày một nhỏ, em nếu không chịu ăn uống đúng bữa.
Đừng trách anh báo cáo lại với anh trai em”
Minh Tử là tới đưa cơm, tiện thể chiếm tiện nghi một