Tôi là Bạch Phong Miên, sinh ra và lớn lên trong tình yêu của tất cả mọi người.
Nhưng không vì thế mà tôi có tính cách công chúa đâu nha.
Từ nhỏ tôi đã rất quậy, ba mẹ tôi vẫn hay nói tôi quậy gấp mấy lần hai người anh trai tôi cộng lại.
Ba tôi là Bạch Nhiếp Thần ông ấy hay nói với tôi rất nhiều câu mắc cười hay doạ tết mông tôi nhưng ông ấy chẳng bao giờ làm như vậy.
Và ông ấy rất yêu mẹ của tôi.
Chỉ cầm bà ấy nhìn ông, ông liền biết bà nghĩ gì.
Đối với ba tôi, bà xã của ông ấy là trên hết.
Mặc cho tôi có là người tình kiếp trước của ổng đi nữa.
Thì ổng không có hiền khi mà tụi tôi đụng tới bà xã của ổng đâu nha.
Chẳng hạn đôi lúc tôi cắn ti của mẹ mình ông ấy sẽ doạ tét mông thật đau tôi rồi còn đem tôi đi cho ông chú.
Sau đó ông lại không cho tôi uống sữa trực tiếp từ mẹ nữa.
Tôi buồn chết đi được, mẹ tôi đã đề nghĩ cho tôi bua nhưng ông ấy rất kiên quyết ấy.
Cho nên tôi đã bị cai ti từ rất sớm.
Miệng đôi lúc hay nói những câu phũ phàng với tôi nhưng mỗi lần tôi khóc quấy không cho ai ngủ ông ấy đều ân cần dỗ dành tôi, ông không để tôi cho ai chăm hết đâu nha.
Khi tôi vừa chập chững biết đi, một lần tôi đã bị té rất đau.
Ba tôi ổng rất đau lòng, ông đã bế và giỗ tôi thật lâu, ổng hôn xin lỗi tôi rất nhiễu vì đã không canh tôi.
Sau đó mỗi ngày để tui tập đi không bị té ba tôi đều giám sát tôi chặt chẽ, thậm chí ổng còn không an tâm khi nhờ hai anh của tôi trông tôi một chút.
Những lúc như thế ổng sẽ đem đống xốp bong bóng quấn khắp người tôi, an tâm hơn còn đội một chiếc bảo hiểm.
Sau khi lớn một chút xíu tôi đã từng hỏi mami của tôi rằng
"Mẹ ơi tại sao ba lại hay "phũ phàng" với con thế? Tại sao ba lại hay dính mẹ thế, tại sao ba lại ôm hun mẹ mà không ôm hun hun con như thế?"
"Nhóc con thối, mẹ con rạch da rạch thịt để đem con ra tới.
Ba không thương mẹ lại thương con à?"
Ổng từ đâu xuất hiện nói một câu rồi lại hun lên trán mẹ của tôi nói "Anh đi làm trái cây cho em"
Sau khi ông đi mẹ mới ân cần ôm tôi vào lòng bà nhỏ nhẹ nói.
"Vì ông ấy là chồng của mẹ.
Cũng là ba của con, con không thấy đâu có nghĩ là ba không thương con"
Sau đó bà đã kể lại một số chuyện mà tôi không hề biết nói đúng ra là tôi không có kí ức về nó vì tôi quá nhỏ.
Bà kể lúc tôi còn nhỏ xíu như cái gối ôm em bé.
Ba tôi dán mắt cả ngày vào tôi, ông rất muốn hôn hôn tôi vì tôi quá đáng yêu.
Nhưng bác sĩ đã nói không nên hôn trực tiếp lên em bé.
Thế nên ông đã lấy màn bọc thực phẩm quấn lên mặt mình, để có thể hun hun lên mặt tôi thoải thích.
Đôi lúc không có ai ông ấy chỉ dám hun hun dưới chân nhỏ của tôi, nói rằng ổng chờ đón tôi ra đời như thế nào.
Nhưng vẫn chốt hạ câu là ổng yêu mẹ tôi nhất.
Mẹ vừa nói xong ba đã quay lại trên tay còn có hai phần trái cây.
Một cho mẹ và một cho tôi rồi.
À đúng rồi, khi tôi con chút xíu.
Lúc tôi đi chích ngừa, ba đã từng đau lòng mà khóc rất to cùng tôi vì tôi bị đau.
Mẹ bảo dỗ thế nào hai cha con cũng chẳng nín.
Hết nói nổi.
Sau này lớn thêm chút nữa tôi mới biết, ba tôi lại sợ khiến mẹ mang bầu nên khi tôi còn trong bụng mẹ chưa chào đời ông đã đi thắt ống dẫn tinh.
Ông nói rằng không muốn mẹ phải dùng thuốc hay cấy cái gì vào người cả.
Ba tôi năm mà ông đã ngoài 50 nhưng vẫn rất đẹp trai và phong độ nha.
Mẹ tôi cũng không kém đâu, bà đến tận khi già cũng rất còn trẻ đẹp.
Không ai có thể đoán được tuổi của hai người đó đâu.
Đúng rồi còn hai anh trai của tôi nữa, gen nhà tôi chính là xuất sắc đó.
Hai ổng lớn lên rất cao to và đẹp trai.
Đặt biệt rất yêu thương tôi nữa chắc là gen giống ba.
Có lần khi tan học tôi thừa nhận ở trường đã nắm tay bạn nam kia.
Hai anh trai tôi nghe xong liền trợn tròn mắt, một người bế tôi lên, một người dùng xà phòng rửa tay thật sạch cho tôi còn kì cọ nữa.
"Tại sao em lại nắm tay con trai chứ?"
"Nó là ai, em mau khai ra nhanh lên"
"Aaaa không được rồi.
Phải gọi bác sĩ Tô khử trùng tay cho con bé"
Tôi thấy hai anh tôi làm quá lên, chỉ là diễn văn nghệ thôi mà.
Đau hết cả đầu.
Họ không cấm tôi yêu đương nhưng khi tôi yêu họ cần phải biết người đó là ai bởi trong mắt họ không có thằng đàn ông nào tốt hết.
Cả những thằng oắt ở trường mẫu giáo của tôi.
Nhắc mới nhớ hồi tôi mới bắt đầu được đi mẫu giáo.
Ba và các anh tôi đều khóc sướt mướt khi tôi vào lớp.
Mẹ phải nắm tai lôi vào xe mới thôi cảnh đẫm lệ đó.
Nhưng mà xa là nhớ.
Cho nên tiết nào tôi cũng thấy ba người đàn ông ấy lấp ló sau cửa phòng học.
Khiến cô giáo tôi cũng bị đau tim.
Quay về chuyện của ba mẹ thì tôi và hai anh thấy ba mẹ rất sến.
Nếu như tuổi tác càng tăng thì tình cảm sẽ giảm dần nhưng tôi thấy nó không đúng với ba mẹ tôi chút nào.
Họ yêu hết mình, sống cũng vì nhau.
Tôi được nghe kể lại chuyện kịch tính hồi trẻ của họ tôi rất ngưỡng mộ.
Lúc đó tôi mới biết tại sao đàn ông họ Bạch lại si tình đến thế.
Có lần chúng tôi nghe nhạc ở ngoài phòng khách, là một bảng ballad tình cảm.
Khi nhìn vào phòng bếp lại thấy hai người họ đang ôm nhau đung đưa nhẹ nhàng theo điệu nhạc.
Thấy thế chúng tôi cũng không dám làm phiền họ.
Lúc đó mẹ tôi đã ngoài 50 ba thì qua 60.
Bao nhiêu năm trên gương mặt mẹ tôi vẫn luôn thấy được bà rất hạnh phúc.
Mẹ tựa đầu lên lồng ngực của ba.
Ông ấy thì cúi xuống hôn lên mái tóc muối