Chu Mộng Nhu hơi ngẩn người trước ánh mắt dò xét của cô: “Bác sĩ Vu chính là bác sĩ điều trị bệnh cho ba từ trước đến nay, anh chị đặc biệt tin tưởng vào người này, em có vấn đề gì sao?”
Chu Thiên Như bỗng rơi vào vẻ trầm tư, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ: “Vu thị từng là đối tác của chúng ta sao?”
Chu Kỳ Khiết nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, Vu thị chính là tập đoàn tiên phong trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản, là tập đoàn sở hữu nhiều công trình nhất trong số những tập đoàn cùng lĩnh vực, họ từng giúp chúng ta trong một vài dự án có liên quan đến vấn đề đất đai.”
“Vậy…” Cô ngân dài lời nói vì có chút ngập ngừng: “Anh chị nghĩ sao nếu chúng ta nhờ bác sĩ Vu giúp đỡ trong kế hoạch lần này.”
Chu Kỳ Khiết bỗng hắng giọng.
Không biết cánh cửa ngoài kia có ai đang nghe lén không, nhưng anh vẫn cẩn trọng thấp giọng xuống: “Tuy bác sĩ Vu là con trai cả, nhưng cậu ấy không mấy quan tâm đến công việc của gia đình, ước muốn của cậu ấy là trở thành bác sĩ giỏi, chứ không phải theo đuổi lĩnh vực của gia đình.”
Chu Mộng Nhu liền tiếp lời ngay: “Hơn nữa, trước kia họ cũng giúp chúng ta nhiều rồi, bây giờ Chu thị đã phá sản, chúng ta không còn chữ tín đề mong cầu sự trợ giúp từ người nào khác, ngay cả vấn đề xin việc làm cũng khó khăn, chứ đừng nói đến là nhờ đối tác cũ giúp đỡ.”
Vẻ mặt của cô có chút thất vọng, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã thấy rõ, nhưng ngay sau đó, liền phấn trấn trở lại: “Không sao, không có sự trợ giúp cũng được, em tin vào khả năng của bản thân.” Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu: “Em phải đi đây, có cơ hội, em sẽ lại đến.”
“Cốc cốc.” Cô vừa quay người đối diện với cánh cửa thì cửa phòng lập tức bị Vu Dịch Dương đẩy vào.
Ánh mắt anh ta có chút tà mị nhìn cô, rồi nhanh chóng lướt qua để lại cơn gió nhẹ làm mái tóc cô bay bay.
“Đây là báo cáo sức khoẻ mới nhất của chủ tịch, chỉ cần không có chuyển biến xấu, không lâu nữa chủ tịch sẽ tỉnh.” Vu Dịch Dương đưa cho Chu Kỳ Khiết một tập kết quả theo dõi bệnh án.
Khiến cho bước chân của cô bỗng nhiên nặng trĩu, đứng im một chỗ không muốn rời.
Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu mải xem kết quả, vô tình không chú ý đến dáng vẻ do dự, chưa muốn rời đi của cô.
Vài giay sau, đôi chân của cô bỗng động đậy, dứt khoát bước ra khỏi phòng.
Cùng lúc, Vu Dịch Dương cũng hơi nhìn lại phía sau, ánh mắt hiện lên tia phức tạp, nói qua loa một vài vấn đề rồi sải bước thật dài rời đi, giống như đang vội vã bước theo một thứ gì đó.
“Cô là ai?”
Thanh âm như làn sương lạnh hoà vào không khí len lỏi đến từng mili da thịt khiến bước chân của cô dừng khựng lại.
Vu Dịch Dương