Chart Lee nhanh chóng nở ra nụ cười thích thú: "Tôi chỉ đang báo cáo tình hình của cậu cho cô ấy nghe, đừng nói với tôi là không được đấy nhé."
Bạch Hàn Phong cho Chart Lee một ánh nhìn chán ghét, rồi lại quay qua nhìn cô: "Còn đứng đó làm gì nữa, mau về thôi."
"Khoan đã, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu."
Chu Thiên Như nhìn Chart Lee rồi lại nhìn Bạch Hàn Phong, cô không lên tiếng, tự giác tiến ra cửa, cho hai người đàn ông có không gian riêng để trò chuyện.
"Đứng lại đó, cô định đi đâu?"
Cánh tay vừa đặt lên nắm cửa, giọng nói lạnh băng truyền đến từ phía sau khiến cả người cô không khỏi rét run, cánh tay lập tức hạ xuống, quay lại trả lời hắn với thanh âm ngập ngừng: "Tôi...tôi ra ngoài một chút."
Hắn thừa biết là cô đang nghĩ rằng hắn và Chart Lee cần không gian riêng để trò chuyện, nên cô mới tự giác rời đi, nhưng hắn thì ngang ngược, không hề muốn như thế: "Không cần ra ngoài, Chart Lee, có gì thì nói nhanh đi."
Chart Lee liền bật cười: "Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn nói là, cố mà giữ lấy cô giúp việc của cậu, hiếm khi tìm được người tương tự lắm."
Nói xong, anh ta để lại nụ cười phong lưu rồi rời đi mất.
Chuyện mà anh ta muốn nói chính là như vậy, nhưng không có cô, có lẽ anh ta sẽ nói dài dòng tình cảm hơn, để khiến Bạch Hàn Phong cảm động mà bớt đi sự lạnh lùng với cô.
"Hai người đàn ông khi nãy cô vừa thấy, một người thì là công tử nhà giàu, một người vừa mới tán gia bại sản, cô có hứng thú với người nào?"
Vừa ngồi vững vàng trên xe, đột nhiên Bạch Hàn Phong giở giọng thần bí, còn ngang nhiên nhìn chằm chằm cô để nắm bắt mọi biểu cảm.
Ánh mắt cô ngay lập tức trùng xuống, trong lòng le lói tia lửa hận, hắn dám nói anh cô là kẻ tán gia bại sản ư? Chu thị bị như vậy không phải do hắn cướp mất sao, vậy mà hắn vẫn còn nói được lời như thế.
Nhưng cô chẳng thể phản bác, vẻ bề ngoài vẫn cố tỏ ra e dè trước phong thái lạnh lùng của hắn: "Thiếu gia, tôi thật sự không dám mơ tưởng, khi nãy, đột nhiên phát hiện ra họ nhìn tôi, tôi có chút hoảng sợ nên mới có biểu hiện như vậy."
Hai bàn tay của cô bất giác đan vào nhau, lộ ra vẻ lo lắng rất dễ thấy.
Khoé miệng của Bạch Hàn Phong khẽ nhếch lên, dường như có một vẻ hài lòng khó thấy.
Còn tâm trạng của cô đã trùng xuống từ lâu.
Sao anh cô lại ở đây, còn đứng gần phòng trị liệu của Bạch Hàn Phong để trò chuyện.
Chắc chắn là cố tình đến đó để gặp cô rồi, nhưng đáng tiếc, cô lại không tìm được lý do nào để rời khỏi Bạch Hàn Phong.
Bấy giờ, Chu Kỳ Khiết mới hiểu, tại sao Vu Dịch Dương lại chọn vị trí đó, thì ra anh đã sớm biết, cô và thiếu gia nhà họ Bạch đến đó để trị liệu.
Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô đi chung với kẻ địch, rồi lại cùng hắn rời đi.
"Du Du, về rồi đó hả? Mau ra vườn trồng nốt số hoa còn lại, sau đó nhổ sạch cỏ dại ngoài đó đi."
Bạch Hàn Phong vừa đi khỏi, lão quản gia đã cất cao giọng, chỉ đạo việc làm cho cô.
Chu Thiên Như ngơ ngác, tự chỉ vào bản thân: "Một...một mình tôi làm sao?"
Đám giúp việc ở gần đó liền liếc xéo cô, miệng không khỏi lầm bẩm: "Không phải một mình cô thì có cả chúng tôi chắc."
Lão quản gia bỗng cho cô một ánh nhìn hà khắc, giọng điệu trở nên gắt gỏng: "Không phải một mình cô thì còn ai vào đây nữa, để tôi thấy có cọng cỏ nào còn sót lại, thì cô cứ liệu hồn với tôi."
Dứt lời, bà ta liền đi phân phó công việc cho những người khác.
Hai bàn tay của Chu Thiên Như âm thầm siết chặt, không khỏi nhìn theo bóng lưng của bà ta, rõ ràng là Bạch Hàn Phong kêu bà ta phân phó người khác làm, vậy mà bây giờ bà ta lại ép một mình cô làm, đây rõ ràng là bắt nạt cô một cách trắng trợn.
***
“Hàn Phong, ngài tỷ phú bất chợt ghé thăm tập đoàn của chúng ta, trong vòng 15 phút nữa sẽ đến nơi, ngày ấy muốn thăm dò tình hình về dự án biệt phủ Mạch Long đã được tiến hành đến đâu rồi, con mau triệu tập cổ đông họp gấp, chuẩn bị đầy đủ tài liệu có liên quan, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót, tiếp đón ngài tỷ phú thật cẩn thận.”
Bạch lão gia vội thông báo đến Bạch Hàn Phong.
Sau đó đi phân phó công việc cho mọi người.
Phút chốc, nhân viên trong tập đoàn liền được một phen nhộn nhịp.
Chân mày Bạch Hàn Phong nhíu chặt, sao ngài tỷ phú đến bất ngờ mà không báo trước như vậy.
Bản vẻ biệt phủ hắn vẫn còn để trong phòng sách ở nhà hắn, bây giờ trở về lấy rồi trở lại tập đoàn, e là sẽ không kịp giờ họp.
Mười lắm phút nữa chỉ đủ thời gian hắn đi về nhà.
Hắn trầm tư cân nhắc, rồi miễn cưỡng cầm điện thoại bàn lên, gọi về cho lão quản gia.
“Đưa máy cho Du Du.”
Lão quản gia bất ngờ khi vừa mới bắt máy, Bạch Hàn Phong đã muốn nói chuyện với cô.
“Du Du, mau qua đây, có điện thoại của thiếu gia gọi cô.”
Chân mày hắn ngay lập tức chau lại khi nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên trong điện thoại của một nữ giúp việc, có lẽ cô ta đứng khá gần với lão quản gia nên giọng nói của cô ta mới vọng được vào trong điện thoại.
Nhưng sao nghe ngữ điệu của cô ta có vẻ rất không ưa Du Du như vậy, bọn họ đang bắt cô làm việc gì sao, bởi sau khoảng gần hai phút, hắn mới thấy cô cầm máy.
“Thưa thiếu gia, tôi nghe đây ạ.”
“Vào phòng sách, lấy giúp tôi một số tài liệu.”
Chu Thiên Như bất ngờ, mắt mở lớn, hắn đã tin tưởng cô tới mức cho phép cô vào phòng sách của hắn ngay cả khi hắn không có ở nhà sao: "Vâng, thưa thiếu gia, tôi sẽ đi ngay."
Hắn vừa dặn dò, vừa nhanh chóng mở camera trong phòng sách lên, sau đó chỉ cô cách mở cánh cửa âm tường.
Sau khi vào đến phòng sách, cô liền vụng về tìm kiếm tài liệu cho hắn, nhìn thấy một không gian nguyên là giấy tờ và tài liệu, cô có chút ngộp thở, luống cuống nói với hắn: “Thiếu…thiếu gia mô tả tài liệu đó trông như thế nào đi, tôi sẽ tìm cho thiếu gia.”
Hắn chăm chú nhìn lên màn hình giám sát để đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nét mặt của cô khi nhìn vào xấp giấy tờ liền không mảy may có một chút biểu cảm.
Những con chữ đó không cho cô một chút ý nghĩa nào.
“Ở ô tủ phía trên cùng, góc bên phải, cô mở trang đầu tiên ra, xem bên trong có phải có một hình vẽ hay không?”
Cô không biết chữ, nhưng chắc chắn biết nhận diện thế nào được gọi là hình vẽ chứ?
Hắn lạnh lùng lên tiếng chỉ dẫn cho cô, mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn chắc chắn cô sẽ không dám giở trò, hoặc nếu cô nghĩ trong này không có camera mà ngang nhiên giở trò với tài liệu của hắn, thì hành động của cô sẽ không thể nào lọt qua khỏi tầm mắt của hắn.
Cô sẽ chết chắc với hắn.
Chu Thiên Như làm y hệt theo lời hắn, cô gật đầu như gà mổ thóc, thật thà trả lời: “Thiếu gia, bên trong này đúng là có một hình vẻ.”
Sau khi chỉ cho cô thêm một vài tài liệu nữa, Chu Thiên Như liền thật thà ôm hết chỗ tài liệu đó đi ra ngoài.
Hắn lại tiếp tục chau mày khó hiểu, cô không hề bị thu hút bởi căn phòng bí mật này hay sao, bảo làm gì thì làm nấy, bộ dạng còn gấp gáp giống như sợ trễ giờ của hắn.
Thật sự không có lấy nửa điểm bất thường.
Tài xế đã đỗ sẵn xe trước cửa, chỉ chờ cô ngồi lên ghế lái phụ, liền lập tức lái xe rời đi.
Cô vô tình nhìn thấy một thứ gì đó màu đo đỏ nháy lên một cái, đôi mắt cô lập tức nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn lung tung ra những vị trí khác, vờ như không nhìn thấy con chip đã được gắn sẵn ở vị trí nào đó trong xe.
Chắc chắn Bạch Hàn Phong đang theo dõi màn hình giám sát dựa vào mắt camera đã được đặt sẵn ở trên xe ô tô.
Cô chỉ biết ôm khư lấy tập tài liệu mà không dám có bất cứ biểu hiện bất thường nào.
Nhìn thấy bên ngoài đề chữ bản vẻ biệt phủ Mạch Long mà tâm tư của cô trở nên rộn ràng.
Trái tim đập thình thịch như vừa phải chạy một quãng đường dài.
Vệ sĩ đưa cô đến tập đoàn, sau đó liền