"Quản gia, xảy ra chuyện rồi!"
Vệ sĩ từ sau vườn chạy vào, liên miệng hô hào, hớt hải đi tìm lão quản gia.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mặt lão quản gia vẫn rất điềm đạm, nhưng đã xen lẫn một chút khó chịu trước bộ dạng vội vàng của vệ sĩ.
"Du Du ngất xỉu rồi."
"Gì cơ?" Bà ta kinh ngạc mở to mắt, đám giúp việc ở gần đó nghe thấy cũng vội xúm xít lại hóng hớt.
Một người vệ sĩ đã nhanh chóng bế cô từ ngoài vườn đi vào.
Lão quản gia có chút hoảng loạn, nhưng không biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài, giơ tay chỉ chỉ về phía phòng ngủ của cô: "Mau đưa cô ta vào trong phòng."
"Quản gia, người cô ấy rất nóng."
Đám giúp việc không khỏi sợ sệt, vừa sờ vào chán của cô đã vội vàng rụt tay lại.
Sắc mặt cô lúc này tái nhợt, môi trắng không một chút sức sống.
Lão quản gia liền nhanh chóng ra lệnh: "Mau lấy khăn ướt đến chườm cho cô ta."
Đám giúp việc nghe xong liền vội vàng chạy đi, bộ dạng ai nấy đều cuống quýt sợ sệt.
Đại thiếu gia mà biết Du Du bị đối xử như thế này thì bọn họ sẽ bị xử tội như thế nào đây.
Sau khi chườm khăn ướt cho cô, bọn họ cũng không dám ở lại, chỉ có một mình lão quản gia ngồi cạnh giường, suy ngẫm điều gì đó.
Bà ta không ngừng cau mặt, nhíu mày.
Rõ ràng cô xuất thân từ một gia đình nghèo, ở trên núi làm lụng vất vả quanh năm, tại sao bây giờ mới phơi nắng có một tí đã lăn ra ngất xỉu.
Nhưng nhìn biểu hiện này thì không thể nào là giả được, chẳng lẽ công việc này giao cho cô là quá nặng nhọc hay sao.
"Làm thế nào, làm thế nào bây giờ, thiếu gia mà biết thì chúng ta chết chắc."
Đám giúp việc bỏ quên luôn phần việc còn đang dở dang, đúng tụm lại giậm giậm chân, miện không ngừng lẩm bẩm những lời lo lắng.
"Nhưng là quản gia kêu cô ta làm cơ mà, chắc đại thiếu gia sẽ không trách tội chúng ta đâu."
"Các người làm xong việc hết rồi à!"
Đột nhiên lão quản gia lớn tiếng quát, ai nấy đều giật mình, quay phắt lại nhìn rồi hoảng sợ nói với thanh âm dặt dè: "Quản gia, nhưng mà...nhưng mà Du Du."
"Du Du làm sao?" Mặt bà ta bỗng tỉnh bơ: "Các người không nói thì thiếu gia có thể biết được à, còn không mau đi làm việc đi."
"Vâng...vâng...vâng, chúng tôi đi làm ngay."
Ánh mắt bà ta đầy tia xảo trá, nhìn về một phía không xa, có vẻ như đang toan tính điều gì đó.
Chu Thiên Như rùng mình một cái, sau đó liền mở bừng mắt.
Định ngồi dậy thì cơn đau đầu, chóng mặt liền ập đến.
Cô nhăn mặt, cố mò mẫn lấy tấm chăn ở cuối giường, đắp lên người.
Tại sao đang trong mùa hè oi bức mà cô toàn thân cô lại rét run thế này.
"Cạch." Cánh cửa bất chợt bị ai đó mở ra, cô hé mắt nhìn, lão quản gia liền đóng cửa lại, từ từ bước đến.
Cả người cô đang run lẩy bẩy trong tấm chăn không quá dày kia.
"Cô tỉnh rồi đấy à?"
Vừa rồi, cô còn chưa kịp nhớ ra vì sao bản thân lại lạnh đến như vậy, nhưng khi lão quản gia nói câu đó, cô liền nhớ ra hết tất cả.
Đều là bà ta hại cô phơi nắng ở ngoài trời, tới mức ngất đi lúc nào không hay.
Nhìn đôi môi trắng bệnh của cô không có ý định muốn hé ra, bà ta liền cho cô một ánh nhìn nham hiểm: "Nếu cô dám nói chuyện này với thiếu gia, thì tôi đảm bảo, ngày mai cô sẽ được cút khỏi đây vĩnh viễn, cô nên biết, thiếu gia muốn đuổi tôi còn phải thông qua ý kiến của phu nhân, còn cô chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần một lời của tôi liền có thể quyết định được việc cho cô ở hay là đuổi cô đi."
Chu Thiên Như vẫn ẩn mình trong chăn, cô không có ý định sẽ lên tiếng.
Bà ta lại nhếch mép cười: "Tôi cho cô nghỉ ngơi thêm ba mươi phút nữa, sau đó tự giác ra phòng khách tìm tôi để nhận tiếp công việc."
Nói xong, bà ta liền đi ra ngoài, còn cố tình đóng cửa rầm một cái.
Cô co ro, chui ra khỏi chăn, chạy theo sau khoá trái cửa lại, rồi lục tìm chiếc điện thoại bỏ trong đống quần áo đã được khoá cẩn thận ở trong tủ.
Giữa khu đất bao la rộng lớn, cánh báo chí, đám phóng viên đang không ngừng tác nghiệp.
Đèn flash từ máy ảnh không ngừng chớp nhoáng.
Không khí ồn ào, huyên náo vô cùng.
Các nhà đầu tư đều đã có mặt đông đủ.
Dự án biệt phủ Mạch Long cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thi công.
Điện thoại của Vu Dịch Dương bỗng rung loạn lên trong túi áo, anh có chút bất ngờ khi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, giờ này cô cũng có thể gọi cho anh sao: "Alo."
Cô quấn chăn kín mít người, sụt sịt mũi: "Tôi mới xem qua dự án rồi, tôi chỉ còn sáu ngày, không đủ thời gian để công trình xây đến chiều cao đó."
"Vậy cô định sẽ thế nào?"
"Trước mắt, anh hãy góp ý với các cổ đông, cần đẩy nhanh tiến trình thi công, lấy cớ là dự án chỉ có thời gian một năm để hoàn thành, nếu cứ đà này thì sẽ không thể kịp tiến độ."
Vu Dịch Dương lách người ra khỏi đám đông, tìm đến một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói chuyện điện thoại với cô: "Sáng nay