"Anh đang làm gì vậy?"
Cô đặt đĩa nho lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Vu Dịch Dương.
Anh đang ôm chiếc laptop, chăm chú làm việc gì đó.
"Giúp anh cô kêu gọi cổ động họp nội bộ vào ngày mai."
Theo bản năng, cô lập tức ngồi sát lại gần anh, nhíu mày nhìn anh đang soạn thảo mail đến cho các cổ đông: "Tại sao lại là anh triệu tập cuộc họp?"
"Bạch thị nhất quyết giữ im lặng trước vụ việc xảy ra, các cổ đông yêu cầu mở cuộc họp để đề cập đến vấn đề này, rằng Bạch muốn tiếp tục dự án hay dừng lại và số vốn thiệt hại phía nào sẽ chịu trách nhiệm, Bạch Hàn Phong liên tiếp không phê duyệt việc mở cuộc họp nên anh cô đã tự mình kêu gọi các cổ đông."
Anh nhấn gửi toàn bộ mail, rồi quay sang nhìn cô: "Ngày mai sẽ diễn ra cuộc họp."
Vu Dịch Dương đã công khai rút khỏi vị trí cổ đông của Bạch thị, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Chu Kỳ Khiết, tuy nhiên không ai biết người được nhận số cổ phần đó là ai.
Nên Chu Kỳ Khiết mới nhờ anh chuyển công văn đến từng cổ đông, bọn họ đang nôn nóng muốn nghe câu trả lời của Bạch thị, cho nên không có chuyện họ sẽ từ chối tham gia cuộc họp này, kể cả người triệu tập cuộc họp chỉ là người thay mặt cổ đông mới.
"Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?"
Khoé môi anh khẽ cong lên, nhìn cô với ánh mắt thâm tình: "Ngày mai tôi sẽ báo cho cô biết."
"Được rồi." Bỗng anh gấp laptop lại: "Tôi phải đến sân bay đây, máy bay sắp cất cánh rồi."
"Hả." Cô lập tức ngơ ngác ngước lên: "Anh chuẩn bị lên máy về nước sao?"
Vu Dịch Dương không khỏi bật cười trước dáng vẻ ngơ ngác của cô: "Đã một tuần trôi qua rồi, bây giờ tôi cần về nước luôn để gửi báo cáo."
Chu Thiên Như nhìn lịch, cô quên mất là một tuần đã trôi qua, anh chuẩn bị về mà cũng không thèm nói cho cô biết, rõ ràng anh đang thong dong ngồi trên sofa nhà cô, rồi đùng một cái đứng phắt dậy nói là về nước, ai mà thích ứng kịp kiểu hành động đột ngột này.
Vài phút sau thấy anh kéo vali ra từ phòng ngủ, cô có một chút tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào giữ anh lại.
Mấy ngày ngắn ngủi chung sống cùng anh cũng không tệ, ngoài Alvin, khi trở về nhà cô cũng có người bầu bạn nên không thấy cô đơn chút nào.
"Sao vậy, muốn về cùng tôi hả?"
Anh thích thú trêu trọc khi thấy cô đang đứng đực mặt ra đó.
Cô liền chạy vụt vào trong vọng, miệng liếng thoắng: "Để tôi tiễn anh ra sân bay."
"Này, anh chàng đó là ai vậy, bạn trai cậu hả?"
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã gặp ngay Alvin, hình như cậu bạn đoán trước được cô sẽ về nhà vào giờ này nên chờ sẵn ở cửa thang máy vậy.
"Không phải, anh ta là ân nhân của tôi, nhờ có anh ta mà kế hoạch lấy lại công ty của ba tôi đã thành công phân nửa."
Alvin tựa vai vào tường, phì cười: "Thế còn tôi thì sao, tôi liều mạng giúp cậu hack dữ liệu của người ta, còn chưa biết chừng nào sẽ vào tù, cậu định trả ơn tôi thế nào đây?"
Chu Thiên Như vênh mặt, trừng mắt: "Trừng nào cậu vào tù tôi sẽ trả ơn cậu sau, yên tâm, tôi sẽ vào thăm cậu mỗi ngày, cơm đủ ba bữa, quần áo đủ mặc cả ngày..."
"À đúng rồi..." Đang luyên thuyên thì cô sực nhớ: "Ngày mai cậu rảnh không, làm tài xế cho tôi, tôi muốn đưa cô Gloria đi mua sắm, tôi thấy lâu rồi cô chưa mua đồ mới."
Alvin chau mày, nhếch mép cười khinh bỉ: "Mẹ tôi còn cần cậu đưa đi sắm đồ mới nữa à."
Cô quay sang, đấm nhẹ vào người Alvin, nét mặt tỏ ra cáu kỉnh: "Thì là tôi muốn mua tặng cô được chưa, nhưng sợ mua không đúng ý, cô sẽ không thích nên muốn đưa cô đi chọn."
Alvin quay gót, bước vào thang máy: "Mẹ