Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 51


trước sau

Mọi chuyện xảy đến vô cùng nhanh, Thập Diệp lấy ra một chuỗi chú Huyền Quang Hộ Thể bao bọc lấy hắn và Bạch Huyên, còn b4n ra thêm mấy cái chắn ở trước mặt Chung Tinh, về phần Bạch Trạc... Diêm La điện hạ uy thần vô biên, tự nhiên cũng khinh thường loại thủ đoạn nhỏ chốn nhân giới của hắn.

  Trạch Thanh nở nụ cười, theo ý cười của hắn, nửa khuôn mặt dưới cũng biến thành tranh chu sa, gương mặt hắn hiện tại là nửa người nửa giấy, phản chiếu qua ánh nến ra khắp cả đại điện, khiến cảnh tượng càng thêm khủng b0 dọa người.

  Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không mà hắn cảm thấy biểu cảm mặt giấy còn tự nhiên hơn rất nhiều so với ngũ quan của mặt người của Trạch Thanh.

  "Nền tảng không tệ, có tiền đồ, nếu tu luyện thêm trăm năm là có thể tu luyện thành tiên được rồi, thật đáng tiếc... " đôi đồng tử chu sa của Trạch Thanh lại chuyển hướng qua Chung Tinh và Bạch Trạc, khóe miệng nứt ra càng lớn: "Ôi chao, lần này cũng ghê gớm rồi, không thể tưởng được đạo quán nho nhỏ này của ta hôm nay lại nghênh đón hai vị thần chân chính, đúng là tạo hóa tạo hóa mà."

  Bạch Huyên vừa nghe lời này liền thấy mất hứng: "Này này, ta cũng là thần tộc chân chính đó nhé!"

  Trạch Thanh: "Xin thứ cho tại hạ mắt mày vụng về, thật sự không nhìn ra."

  Bạch Huyên: "Ông nội ngươi... "

  "Tránh ra! Chung Tinh tiện tay kéo Bạch Huyên sang một bên, ánh mắt hung hăng nhìn Trạch Thanh: "Đỗ Bính ở đâu?"

  Tròng mắt Trạch Thanh hơi rúng động: "Ai?"

  "Sư phụ của Phương Tri Lâm, Phương Hiên."

  "A, hắn ta sao... " Trạch Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ta thật sự không biết"

  Chung Tinh hừ lạnh một tiếng, thân thể hóa thành tàn ảnh dùng tay làm đao giết qua, Trạch Thanh dưới chân cuống cuồng điểm một cái nhanh chóng lui về phía sau, bất quá chỉ trong chớp mắt, hai người đã đánh nhau khắp nửa đại điện.

  "Phương Tri Lâm còn cứu được không?" Thập Diệp sốt ruột hỏi Bạch Huyên.

  Bạch Huyên lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó, thì Phương Tri Lâm đã biến thành quả cầu đột nhiên nhanh chóng quay hướng về Thập Diệp xông tới, càng kinh khủng chính là, trong không khí toả ra hắc khí ngập tràn, theo sự lớn dần của Túy, quả cầu đen càng lớn lên, cư nhiên còn to hơn cả một chiếc xe ngựa.

  "Đi!" Bạch Huyên cầm khuỷu tay Thập Diệp phi người bay lên, mấy đạo tử bùa giữa không trung bay ra, hóa thành hỏa tiễn sắc bén bắn về phía Túy cầu, Túy cầu gào thét vô cùng thê lương, mặt ngoài bị hỏa quang thiêu đốt đến biến hình, còn mơ hồ tỏa ra hồng quang.

  Là hồng quang của oán tinh!

  Thập Diệp run tay gọi ra tàn ý của Thất Diệu Kiếm, nhưng còn chưa kịp dùng chiêu, thì hồng quang đã bao phủ trong khí lưu màu đen nhìn không thấy nữa, thậm chí ngay cả hỏa chú của Bạch Huyên cũng bị nuốt vào, Túy cầu trở nên vô cùng to lớn, mặt ngoài hắc khí chạy loạn ngang dọc, khí tranh ngút trời, giống như một đống bài tiết khổng lồ đuổi theo Thập Diệp và Bạch Huyên.

  Thực sự quá hôi thối và kinh tởm.

  Đừng nói Bạch Huyên, ngay đến cả Thập Diệp còn cảm thấy muốn nôn.

  "Sắp Túy hóa rồi..." Bạch Trạc hét vọng lên từ đã xa.

  Bạch Huyên kéo Thập Diệp không hề quay đầu, tiếp tục ngự gió chạy như điên: "Tỷ tỷ ơi, giúp một tay!"

  Bạch Trạc: "Ta cũng muốn lắm nhưng mà không được rồi..."

  Thập Diệp cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Bạch Trạc đúng là không biết từ khi nào cùng đám Đạo sĩ Thất Tinh Quán đánh nhau, trăm tên đạo sĩ cầm bảo kiếm trừ yêu kết thành kiếm trận, kiếm quang như sóng biển mênh mông, từng đợt lại từng đợt hướng Bạch Trạc chém tới.

  Bạch Trạc thân hình như gió lướt trong kiếm quang, mái tóc dài màu đen xẹt qua như ánh sao lướt qua để lại vệt sáng, tốc độ của nàng nhanh đến kinh người, động tác lại vô cùng ưu nhã, rõ ràng thân thể đã hóa thành tàn ảnh, thoạt nhìn lại giống như đang đi dạo chơi, đầu ngón tay kẹp tử phù thiêu đốt, tiện tay vỗ vào mi tâm của đám đạo sĩ đối chiến.

  Đạo sĩ bị chụp bùa giống như bị thi định thân chú lên người, toàn thân cứng đờ tại chỗ, trên trán một đốm lửa theo sống mũi chảy dọc xuống, môi miệng bị thiêu đốt, da mặt bọn họ nứt ra, biến thành tro bụi đen xì loang lổ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật sự bên dưới.

  Đều là thất khiếu tràn máu đen, mặt mày cũng đen xám... bọn họ sớm đã chết rồi, hiện tại chẳng qua chỉ là cư0ng thi mà thôi.

  Đỉnh đầu tất cả thi thể dần dần ngưng kết hắc khí lại, quả bóng như ẩn như hiện lơ lửng trên không trung, giống như một đống phân dê khổng lồ, phát ra mùi hôi thối vô cùng.

  Lần này, ngay cả Bạch Trạc cũng chịu không nổi.

  "Mau đi tìm oán tinh gì đó đi, chặt đứt nguồn hấp dẫn oán khí, nếu không chúng ta đều sẽ bị hun thành cá muối mất thôi!" Bạch Trạc hét to.

  "Ta không có pháp lực!" Bạch Huyên b4n ra hai thanh hỏa chú, đỉnh đầu bốp một tiếng nở ra bùa chú dài, hai chữ "Thâm hụt" viết vô cùng lớn: "Tỷ, lúc này rồi đừng đóng cửa nữa, nhanh cho ta mượn một chút pháp lực đi!"

  Bạch Trạc xoay người trở tay đánh bay một gã đạo sĩ, chỉ l3n đỉnh đầu: "Ngươi mù sao?"

  Trên đầu nàng cũng xuất hiện một cái bùa cảnh cáo thâm hụt, phía dưới cảnh cáo còn có một cột chữ nhỏ.

  [Diêm La nhập cảnh quá thời gian: ba trăm bảy mươi chín hộc]

  Bạch Huyên: "Tỷ thật sự không mang theo pháp lực ra ngoài sao?"

  Bạch Trạc: "Tháng trước đại chiến ta thâm hụt năm trăm vạn, tháng này vừa mới trả nợ xong, lại không thể kinh động mấy lão già chỗ Thập Điện kia vì lén lút nhập cảnh, chỉ mang theo chút pháp lực phòng thân, sau còn bị ngươi dùng hết rồi!"

  "......"

  Nếu không phải Thập Diệp bây giờ bị mấy quả Túy cầu làm thối đến không thể há miệng ra được, thì hắn thật muốn mắng một câu nương nó.

  Quả nhiên, Minh giới từ Diêm La đến Quỷ Sai thật sự không ai đáng tin cậy cả.

  "Bạch Huyên, ngươi chống đỡ!" Thập Diệp hung hăng đẩy Bạch Huyên về phía Túy cầu, còn chính mình ngự gió đạp Cửu Thiên Bát Phong bộ rơi xuống đất, Bạch Huyên ở phía sau hét to: "Này này, không phải nói là đồng sinh cộng tử sao?!"

  "Còn chưa tới lúc chết!" Thập Diệp rơi xuống bên cạnh lư hương bằng đồng, xắn tay áo rút bùa chú ra, giữa không trung vẽ chú, hai phiến kim quang của chú văn trong nháy mắt thành hình trên không trung, một cái là Danh Chân chú, một tờ là Tinh Lọc chú, đồng thời áp về phía lư hương.

  Vừa rồi hắn thấy rõ ràng, hồn thể của Lâm chính là sau khi đụng phải lư hương dính tro hương mới bị Túy hóa, cho nên, lư hương này nhất định có vấn đề.

  Chú văn ở trong lư hương bay lên một đám bụi tro, lại bình tĩnh hạ xuống, cái gì cũng không hề phát sinh.

  Thập Diệp ngẩn ra, chẳng lẽ hắn suy đoán sai rồi sao?

  Ai ngờ vào lúc này, sau tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt:

  "Đứa nhỏ này thật sự là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi cứ muốn xông vào."

  Cái gì?!

  Thập Diệp hoảng sợ quay đầu, tám phần gương mặt hóa giấy của Trạch Thanh cơ hồ dán vào bên tai hắn, chỉ có một lớp da mặt và nửa cái đầu, thân thể còn lại và nửa cái đầu vẫn còn đang chiến đấu với Chung Tinh cách đó mười trượng.

  Chu Sa trên mặt giấy đỏ như máu nhếch mép cười, hung hăng hướng về phía trán Thập Diệp xông tới, làm trán Thập Diệp trở nên đau nhức, dưới chân lảo đảo hai bước rồi lùi lại, lưng đụng phải lư hương một cái thật mạnh..

  Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, một bàn tay màu xám xịt đột nhiên lao ra từ trong tro hương, siết chặt cổ Thập Diệp kéo hắn vào trong lư hương.

  *

  Đây là... Cái... Quỷ gì thế...

  Thập Diệp nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hãi đến ngây người.

  Hắn lơ lửng dưới bầu trời xanh rộng lớn, dưới chân là mây mù màu tím phiêu dật du đãng, một dòng sông màu đen rộng lớn quanh co xuyên qua mặt đất, bờ sông mọc đầy hoa đỏ như máu, gió thổi qua, cánh hoa như huyết lệ đầy trời phiêu linh.

  Đây là đâu?

  Hắn không vào trong lư hương sao?

  Chẳng lẽ, trong lư hương này có yêu cảnh?

  Xa xa truyền đến tiếng kèn lanh lảnh, Thập Diệp giật mình, phản ứng đầu tiên chính là "Tứ phương Sở Ca chú", nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được không phải, tiếng kèn này rất vui mừng, hẳn là có chuyện vui, hoàn toàn không giống với tiếng kèn không ra gì của Bạch Huyên.

  Tiếng ầm ĩ vang vọng trên bầu trời xuống khắp mặt đất, một đội ngũ đưa dâu màu đỏ thật dài từ phương xa đi tới, phía trước là đội ngũ tấu nhạc mặc hồng y, sáu hỉ nương đi theo bên cạnh hỉ kiệu, trước hỉ kiệu treo đèn cung đình tinh xảo, ngọn lửa trong ánh đèn xanh biếc lại trong suốt, giống như quỷ hỏa, khoa trương nhất chính là của hồi môn đi phía sau kiệu, dài hơn mười dặm, cơ hồ dài bằng một dòng sông màu đỏ.

  Tất cả các rương của hồi môn đều được in một chữ thếp vàng: Chung.

  Chung? Chung quỳ?

  Không không không không, Chung Quỳ không thể gả, cho nên...

  Chẳng lẽ là Chung Tinh?

  Thập Diệp ngạc nhiên, hắn nhìn khắp bốn phía, nơi này vô cùng rộng lớn, tất cả cảnh trí đều có thể nhìn được rõ ràng không sót một chút nào, ngoại trừ hắn cùng đội ngũ đưa dâu này, thì không còn bất kỳ một người nào khác.

  Kỳ quái nhất chính là, hắn trôi nổi ở chỗ này đột ngột như thế, nhưng tất cả mọi người trong đội đưa dâu... không, không phải người, hẳn phải là quỷ, dưới chân bọn họ đều giẫm lên những đám mây màu xám tro, rất giống với phương tiện đi lại khi Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn... không có bất kỳ một con quỷ nào chú ý tới Thập Diệp, giống như Thập Diệp lúc này chỉ là một đám mây, một ngọn gió ở phía chân trời.

  "Xin hỏi..."Thập Diệp tiến lên hỏi thăm, một tiểu quỷ mặc hồng y vui vẻ xuyên qua thân thể hắn.

  Thập Diệp kinh hãi, lúc này mới phát hiện hắn đã không còn thực thể, bây giờ hắn căn bản chỉ là một hồn thể trong suốt.

  Vậy là hắn đã chết rồi sao?

  Chẳng lẽ nơi này chính là Minh giới?

  Ai đã câu hồn hắn? Là Bạch Huyên sao?

  Thập Diệp bối rối nhìn đông ngó tây, trời đất rộng lớn vô tận, mây gió tiêu điều...

  Không có Bạch Huyên.

  Bạch Huyên không có ở đây...

  Hắn cư nhiên lại chết một cách không rõ ràng như thế.

  Bạch Huyên không ở đây, vậy hắn chết có ý nghĩa gì?

  Một cảm giác cay đắng khó có thể diễn tả từ cổ họng trào lên đầu lưỡi, làm Thập Diệp sặc đến mức muốn ôn ọe.

  Chậm đã!

  Hồn thể có vị giác sao?

  Thập Diệp chợt phản ứng lại, hung hăng đặt tay lên nguc, khẽ nghiêng tai lắng nghe, hắn nghe được tiếng tim đập, từng chút từng chút, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng vẫn đang nhảy lên không ngừng.

  Đó là âm thanh phát ra từ cơ thể của mình.

  "Ta... Chưa chết... Chưa chết..." Yết hầu Thập Diệp siết chặt lại, lẩm bẩm nói.

  "Thật sự là một người kỳ quái." Bốn phía truyền tới thanh âm hư hư thực thực: "Sợ chết
nhưng lại muốn chết, sợ sống nhưng lại thích sống, rõ ràng là đã nhìn thấu sinh tử, thế nhưng lại sinh chấp ra niệm... ai ôi..."

  Trong tiếng thở dài, đám mây màu tím giữa bầu trời xanh lam bắt đầu chuyển động, tựa như thuốc nhuộm ở trong nước chảy xiết rồi dung hợp lại, ngưng kết thành một bóng người. Là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, mặc trường sam màu lam, mái tóc dài nửa xõa nửa búi, trên búi tóc cắm một cây trâm bằng bạch ngọc, mặt mày bộ dạng cực nhạt nhòa, tựa như dùng nét thảo trong thanh thủy mặc cực mỏng để vẽ ra.

  Trong nháy mắt hắn xuất hiện, cả bầu trời chợt trở nên tối sầm lại, đội ngũ đưa gả, dòng sông màu đen cùng hoa màu máu đều biến mất, ngoại trừ Thập Diệp và hắn, hết thảy đều về lại trong bóng tối.

  Thân thể nam nhân mơ hồ lộ ra ánh sáng trong suốt, giống như hồn quang, lại giống như thần quang, bên cạnh ánh sáng lại mang theo màu xám nhàn nhạt, thoạt nhìn cảm giác vô cùng bi thương.

  Thập Diệp hiểu rõ, nơi này không phải là Minh giới cũng không phải yêu cảnh, mà là người này ảo cảnh Hồi Tố. Hắn lần đầu tiên tiến vào một Hồi Tố chân thực đến thế này, chứng tỏ hồn thể của người này không tầm thường, sức mạnh tinh thần càng kinh người hơn.

  Hắn rõ ràng là đuổi theo khí tức oán tinh trong lư hương mà đến, vì sao lại tiến vào Hồi Tố của người này rồi, chẳng lẽ người này và oán tinh có liên quan gì mật thiết sao?

  Thập Diệp ổn định tâm thần, đem người trước mắt tỉ mỉ đánh giá một phen, phỏng đoán: "Chẳng lẽ ngươi chính là Phương Hiên?"

  Nam nhân áo xanh gật đầu: "Ta là Đỗ Bính."

  Thập Diệp hiểu được ý tứ của hắn, hẳn là nói, Hồi Tố này không thuộc về Phương Hiên, mà là thuộc về Đỗ Bính.

  "Ngươi thật sự có khúc mắc năm đời năm kiếp với Quỷ Vương Chung Quỳ?" Thập Diệp hỏi.

  Đỗ Bính hơi giật mình, nở nụ cười: "Ngươi và Bạch Huyên rất thân thiết?"

  Thập Diệp: "Hả?"

  "Giọng điệu nói chuyện của ngươi rất giống Bạch Huyên."

  "......"

  Thập Diệp không biết nên phản bác hắn như thế nào, dù sao mình cũng coi như là tài cao tám hộc, vẽ chú viết bùa tinh thông như thế, làm sao có thể cùng Bạch Huyên... chậm đã, câu nói vừa nãy cư nhiên đúng là giọng điệu của Bạch Huyên.

  Khi Thập Diệp phát hiện ra điểm này thì cảm thấy có chút kinh hãi.

  Chẳng lẽ dốt nát kém coi, ăn nói không biết chừng mực còn có thể lây nhiễm sao?

  Đỗ Bính khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, tựa như xuyên qua tầng tầng bóng tối hướng về cái gì đó: "Ta biết Bạch Huyên đã hơn bốn trăm năm, coi như là lão bằng hữu, lần đầu tiên gặp hắn, chính là ở lúc ta và Chung Tinh đại hôn."

  Hắn cư nhiên là phu quân của Chung Tinh?!

  Thập Diệp cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực mới đảm bảo được vẻ mặt không chút thay đổi của mình.

  Đỗ Bính cất bước chậm rãi đi về phía trước, Thập Diệp chỉ có thể đi theo phía sau, theo bước chân của Đỗ Bính, bóng tối phía trước từng chút từng chút biến ảo, trở thành một gian tiểu lâu tao nhã.

  Cửa sổ tiểu lâu mở ra, Chung Tinh ngồi bên cửa sổ, đang vẽ lông mày trước gương, Đỗ Bính ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, mặt đỏ bừng, Chung Tinh quay đầu nói cái gì đó, mặt Đỗ Bính càng đỏ hơn, cẩn thận nhận lấy cây bút từ tay Chung Tinh, run rẩy giúp nàng vẽ lông mày.

  Thập Diệp ho khan một tiếng, nghiêng người che mắt.

  Cảnh tượng này hắn thật sự không nên xem.

  "Đây là lần đầu tiên Ta giúp nàng ấy vẽ lông mày, cũng là lần duy nhất." Đỗ Bính nhẹ giọng nói.

  Ánh sáng trong gian nhà nhỏ tắt đi rồi lại sáng lên một lần nữa.

  Cảnh trong Hồi Tố lại thay đổi.

  Chung Tinh một mình ngồi trước cửa sổ, thần sắc mờ mịt nhìn cảnh sắc bên ngoài, quần áo Chung Tinh thay đổi hết bộ này đến bộ khác, thế nhưng tư thế vẫn không thay đổi, thần sắc càng ngày càng ảm đạm.

  Không biết qua bao nhiêu thời gian, Chung Tinh thay áo giáp màu đen cùng loại với Chung Quỳ, vội vàng rời khỏi Tiểu Lâu.

  Cảnh tượng tối rồi lại sáng, Đỗ Bính xuất hiện trong tiểu lâu, đợi hồi lâu, Chung Tinh vẫn chưa về, Đỗ Bính đã phả đi mất rồi.

  Chung Tinh trở về, Đỗ Bính không có ở đây, Đỗ Bính trở về, Chung Tinh không có ở đây, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

  Thập Diệp nhìn thấy có chút choáng váng, cảm giác hai người tựa như con quay đặt ở hai nơi khác nhau, đều bận rộn xoay vòng vòng đến tối mắt tối mũi, nhưng vĩnh viễn không gặp mặt nhau.

  Đỗ Bính: "Sau khi kết hôn, ta vẫn say mê y thuật như cũ, thường đi đến chỗ Thiên giới và Dược Thần bế quan nghiên cứu, vừa bế quan liền quên mất thời gian, thường xuyên ba năm năm năm cũng không về nhà."

  Thập Diệp: "Ba năm năm năm?!"

  "Quỷ tộc thọ mệnh vốn dài, ta cứ tưởng rằng còn có ngàn năm thời gian để ở bên nhau, thời gian ba năm năm năm bất quá chỉ là một cái búng tay." Đỗ Bính dừng một chút, lại nói: "Chung Tinh là Địa Binh bộ tướng quân, cũng là công việc quấn thân, hai người chúng ta gặp nhau thì ít mà ly biệt thì nhiều, bất tri bất giác, trở thành bảy tám năm mới gặp mặt một lần."

  Đỗ Bính và Chung Tinh trong tiểu lâu cuối cùng cũng gặp mặt, nhưng nhìn biểu cảm nhìn nhau đều có chút xấu hổ, nhìn nhau thật lâu cũng không nói được gì, tán gẫu vài câu, lại trước sau rời đi.

"Như thế lại qua mấy năm, cụ thể là bao lâu ta cũng không còn nhớ rõ, chúng ta trên danh nghĩa là phu thê, thực ra chẳng khác gì người xa lạ, cuối cùng, huynh trưởng của Chung Tinh nhìn không nổi nữa, đến Dược Thần điện hung hăng đánh ta một trận."

  Thập Diệp: "Đúng là phong cách của quỷ vương."

  Trong tiểu lâu lại sáng lên ánh đèn, lúc này đây là Đỗ Bính ở trước cửa sổ lật y thư chờ đợi, rất nhanh, Chung Tinh đã trở về, nhìn thấy Đỗ Bính nàng dường như có chút kinh ngạc, hai người nói chuyện rất lâu, rốt cục hai bên lộ ra ý cười, cửa sổ đóng lại, bóng dáng hai người đan xen dưới ánh đèn.

  Thập Diệp xấu hổ dời ánh mắt.

  Nhưng khi cửa sổ Tiểu Lâu lần nữa mở ra, lại chỉ còn một mình Chung Tinh, nàng nhìn về phía chân trời, thần sắc tịch mịch, thở dài một hơi thật dài, vỗ tay thay áo giáp màu đen, thân thể hóa thành cơn gió rời đi.

  Biểu cảm của Đỗ Bính trở nên chua xót: "Chỉ là không bao lâu sau, ta lại tái phát, càng ngày càng nghiện y thuật, thậm chí còn không kịp đưa Chung Tinh đi chiến trường."

  Thập Diệp: "Chiến trường?"

  "Ba trăm năm trước, nhân giới chiến loạn, dân chúng không có chốn sinh nhai, yêu tà mọc lên, oan hồn uổng tử quỷ quái mang theo vô số oán khí tràn vào Minh giới, Hoàng Tuyền sục sôi, oán khí và dịch khí giao hòa sinh ra vô số Yểm."

  Yểm?

  Thập Diệp nhớ tới Phương Tri Lâm ởbên ngoài, càng thêm lo lắng, không biết Bạch Huyên ứng phó như thế nào, không có bị thối mà ngất đi đó chứ?

  Đỗ Bính dường như có thể nhìn thấy tâm tư của Thập Diệp, lại nói: "Những Yểm kia khác với những gì ngươi nhìn thấy, là Yểm đã thành hình, đã có ý thức bản thân, cộng thêm chiến lực kinh người, bọn họ tiến hóa rất nhanh, chỉ thiếu một bước sẽ thành ma."

  Thập Diệp: "!!"

   Đỗ Bính ở đây thuật lại vô cùng bình tĩnh, cũng không có huyễn cảnh Hồi Tố, hẳn là bản thân hắn cũng không có trải qua trận đại chiến kia, nhưng Thập Diệp phảng phất đã nghe được tiếng chém giết chiến trường chấn thiên động địa, lần trước chiến đấu với Bách Quỷ Dạ Hành còn gian nan như vậy, huống chi cùng mấy vạn Yểm chiến đấu, chỉ sợ là cảnh tượng thảm liệt khó có thể tưởng tượng được.

  "Trận chiến đó mặc dù thắng, nhưng Binh Bộ tổn hại hơn một ngàn tinh anh, nguyên khí đại thương, Chung Tinh cũng bị thương."

  Đèn trong tiểu lâu lại sáng lên, lúc này Chung Tinh nằm trên giường, Đỗ Bính ngồi ở bên giường bắt mạch, đột nhiên, Thần sắc Đỗ Bính khẽ động, nói một câu.

  Chung Tinh giật mình, sau đó vuốt v3 bụng và mỉm cười.

  Thập Diệp bỗng nhiên hiểu ra cái gì.

  "Chung Tinh có thai." Đỗ Bính nhẹ giọng nói.

  Thập Diệp: "... Xin chúc mừng."

  Đỗ Bính hơi cụp mắt, lại nói: "Ba ngày sau, ta khai một phương thuốc cho Chung Tinh, ngoài mặt nói là thuốc an thai, kì thực là thuốc phá thai."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện