Hai tháng sau, trên cánh đồng nhỏ sau nhà.
Bạch Vương Thượng tiên đang thu hoạch củ cải trắng bỏ vào một cái thúng đan bằng mây.
Thích Tử Sa vờn chung quanh hắn đùa nghịch một chút sau đó nhún mũi giày bay phốc lên không trung, hai gót chân xoay xoay lướt vòng, luôn miệng gọi sư phụ.
"Sư phụ, người xem khinh công của đệ tử hôm nay đã thuần thục.
Sư phụ, sư phụ!"
"Sa nhi, con đừng nghịch nữa.
Mau xuống đây." Dạ Xuyên gọi.
Tay vẫn loay hoay nhổ củ cải.
Tấm lưng ngồi đâu về phía y.
Nhìn dáng vẻ chăm chỉ của hắn, ống tay áo sắn lên tới tận khuỷu nom lộ ra cổ tay trắng ngần xinh xẻo.
Tử Sa cười khổ trong lòng, tâm tư còn muốn dâng cả máu cùng tim.
"Sư phụ đợi chút, đệ tử hái hoa sen trong hồ tặng người."
Dứt lời tiểu yêu bay đến mũi giày chạm nhẹ trên mặt hồ sen nở bát ngát.
Y khom người xuống, vươn tay ngắt một đóa nụ vừa mới hé nở tinh hương phảng phất thơm lừng.
Cơ mà ngón tay vừa chạm tới đóa sen thì cũng là lúc y mất thăng bằng cả người theo đà ngã nhoài xuống lòng hồ.
"Tùm!" Nước bắn lên tung tóe.
"Tử Sa!"
Gọi tên y.
Lãnh Dạ Xuyên phản ứng rất nhanh.
Hắn lao ra nhảy xuống lòng hồ.
Nhưng do dây sen mọc vướng víu, di chuyển vô cùng khó khăn.
Phải mất một lúc hắn mới tìm được tiểu yêu kia đang ngấp ngoái vô lực ở trong lòng nước.
Dạ Xuyên ôm y vào nơi mảnh vườn nhỏ ngồi cạnh cái thúng mây củ cải còn vứt lăn lóc khắp nơi.
Toàn thân cả hai ướt sũng nước.
Hơn thế nữa mặt mày Tử Sa xanh mét như tàu lá chuối, miệng bật ho sặc sụa.
Thở hồng hộc.
Lúc trước y bơi lặn như rái cá, vùng thác nước non xanh tung hoàng, giờ cư nhiên chỉ một cái hồ nhỏ cũng suýt dìm chết y.
Loài cỏ lãng quên kia quả là tai họa.
"Sư phụ, đa tạ người cứu mạng." Tử Sa nằm trong lòng Dạ Xuyên, ngẩng nhìn hắn.
Hốc mắt đỏ ửng ẩm ướt, trong chứa bao nhiêu biết ơn, còn mơ hồ muốn lấy thân mà báo đáp.
Dạ Xuyên trái lại nhíu mày nhìn cái dáng vẻ đáng thương của y mà càng thêm cả giận.
"Tử Sa, đây chính là khinh công thuần thục mà con nói?"
"Sư phụ, người trước thay y phục.
Thân người cũng ướt hết rồi này." Tiểu yêu nắm lấy ống áo hắn lay lay, nhỏ giọng biết lỗi.
Nào ngờ hắn gạt cái bàn tay đang run rẩy của y ra, rồi gạt luôn cả người y ngã xuống đất mà thoải mái đứng dậy.
Đủ thấy hắn đối y bao nhiêu bất mãn khắc này.
"Tử Sa nghe đây.
Ta phạt con gánh nước ở rừng trúc cho mọi người trong vòng một tuần lễ, con có phục không?" Dạ Xuyên trừng mắt nhìn Tử Sa.
Y ngơ ngác ngẩng nhìn hắn.
Cả hai cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Y mới trầm mặc xuống, gật đầu nhỏ giọng.
"Phục.
Đệ tử phục, lập tức nhận phạt.
Người mau vào trong thay đồ đi sư phụ.
Đừng để cảm lạnh đệ tử đau lòng."
Tiểu yêu nói rồi chống tay ngồi dậy, một thân ướt đẫm quay lưng rời đi.
Dạ Xuyên hầu hết nhúc nhích, ngẩng nhìn theo bóng dáng tiểu yêu kia rời đi.
Cả người y cũng ướt nhẹp cả rồi y phục nhỏ nước tóc tách theo từng bước chân đi.
Y còn ở đó mà lo lắng cho hắn.
Có phải y là kẻ ngốc hay không?
Khoảnh khắc Dạ Xuyên thấy lòng đau.
Hắn muốn chạy theo lôi người về nhưng cớ vì sao tôn nghiêm không cho phép.
"Tử Sa đừng trách vi sư.
Vi sư làm vậy cũng vì muốn tốt cho con."
Dạ Xuyên cố quản tốt bản thân mình, mạnh bạo lạnh lùng trừng phạt Tử Sa.
Hắn cho rằng làm vậy sẽ tốt cho y, lại không nghĩ tới hại cơ thể y ngày một suy nhược.
Thân cùng tâm đều bị hủy hoại tan nát vì hắn.
Ngày hôm sau, chúng môn đệ chứng kiến Thích Tử Sa gánh nước thay họ, cả thảy liền túm tụm lại xì xào lắc đầu.
Y chạy ra giếng nhỏ nơi rừng trúc chúng cũng tò tò theo sau.
Y gánh nước về đổ vào bồn chứa nơi phía Nam Tàm viện chúng cũng tò tò theo về.
Dán chừng như lỡ y có ngất xỉu thì chạy tới mà đỡ.
Chúng hiện tại đều mấy phần hảo cảm với y đi.
"Sa sư đệ lại bị sư phụ phạt nữa.
Thật tội đệ ấy nha."
Tử Sa xa gần khoảng cách mà nghe không ít lời bàn tán.
Cơ mà trong lòng không mảy may oán thán Dạ Xuyên một chút nào.
Y vẫn vui vẻ nhận phạt, không mắng chửi sau lưng hắn như trước kia nữa.
Ngày đó một hai đòi ở lại trong ngôi nhà trúc.
Bởi vì y hứa sau khi hắn khỏi bệnh y sẽ rời đi hắn mới chấp nhận cho y ở lại.
Nhưng cho tới tận bây giờ hắn vẫn không hề có ý đuổi y đi.
Mấy tháng qua cả hai sư đồ sống rất hòa thuận.
Trừ mấy lúc y quậy phá bướng bỉnh không chịu học hành đàng hoàng rồi thì hắn nổi điên lên phạt y ra còn lại cùng đều rất tốt với y.
Chỉ dạy y từ cách ăn nói cho tới đi đứng, trong nghiêm khắc phảng phất cử chỉ ôn nhu mềm mỏng đôi lần.
Y cảm nhận được mỗi lúc trách phạt y lòng hắn cũng đau không kém.
Chỉ là hắn kín đáo cố chôn dấu mà thôi.
Đối với đoạn tình duyên này.
Y ôm hy vọng có thể làm lay chuyển trái tim sư phụ ngày một lớn hơn.
Tình yêu y dành cho sư phụ nuôi dưỡng ngày cũng một thêm lớn dần.
Đợi tới một lúc nào đó sư phụ chấp nhận y, y sẽ quỳ xuống mà cầu hôn hắn, dĩ nhiên không thiếu một đóa sen hồng.
Tình yêu y dành cho hắn vốn dĩ ngay từ buổi ban đầu đã thuần khiết thơm tho như thế đó.
Y thân phận thấp kém hệt như loài hoa ấy nhưng vẫn cố ngoi lên khỏi bùn lầy tăm tối bẩn dơ.
Nở một đóa hoa tinh khôi dâng tặng cho bạn đời.
Gánh nước xong cũng tới giờ cơm trưa.
Tiểu yêu không ăn cơm y tranh thủ dành thời gian quay về Hương Vân cốc muốn nhìn sư phụ một chút vì sau bữa trưa lại có thời lên lớp với thầy đồ.
Hiện tại chính là nửa ngày không gặp hắn y ăn không biết ngon, ngủ cũng chẳng vô.
Bước gần đến sân nhà, Tử Sa nghe bên trong truyền ra tiếng thở d ốc của sư phụ, toàn thân y phút chốc run rẩy, đinh ninh rằng hắn đang làm chuyện mờ ám ở bên trong.
Vừa định kéo tay mở cửa bỗng có tiếng nữ nhân vang lên, nỉ non nhỏ nhẹ.
"Dạ Xuyên.
Muội bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này.
Huynh nhìn xem thân thể huynh ra rất nhiều mồ hôi, lại nóng đến vậy còn nói là không có ý đó với muội."
"Sư muội đừng làm càng.
Mau...đưa thuốc giải cho ta." Dạ Xuyên giọng nói muốn đứt quãng kèm theo hơi thở hỗn loạn.
Nữ nhân vẫn bình thản đáp lời nghe ra có bao nhiêu đắc ý cùng đê tiện ở bên trong.
"Lãnh huynh! Xuân dược này làm gì có thuốc giải.
Chỉ có cách huynh cùng muội giao h0an mới tiêu tán được lượng thuốc, bằng không dục hỏa sẽ thiêu đốt lục phũ ngũ tạng của huynh, đến sống không bằng chết."
"Vô sỉ!"
"Mặc kệ huynh mắng muội thế nào.
Vô sỉ cũng được, bỉ ổi hạ lưu cũng được.
Trưa nay vừa hay tên đệ tử kia không có ở đây, huynh có gào khảng cổ cũng không ai nghe thấy đâu.
Hôm nay Dạ Xuyên huynh thuộc về muội chắc rồi."
Miệng nói tay nàng ta vươn ra toang cởi y áo trên thân Dạ Xuyên xuống.
Hắn toàn thân mềm nhũn vô lực, vẫn cố gắng hết sức xô nàng ta ra, vẻ mặt đầy giận dữ.
"Đừng chạm vào thân ta."
"Tại sao lại không chạm? Muội là muốn thân thể huynh từ rất lâu rồi nha, đợi mãi mới có được ngày hôm nay.
Huynh không chút phòng bị, uống tách trà muội pha cho huynh, lại tưởng là tỷ tỷ pha.
Đúng là trời cũng giúp muội."
Vị tiểu sư muội d*c vọng bạo khởi, gắt gao kéo tuột mảnh y áo trên thân thể Dạ Xuyên xuống nom để lộ ra làn da trắng mịn nơi bờ vai góc cạnh của hắn.
Đôi mắt nàng vụt sáng rực lên, trực tiếp cúi xuống hầu muốn gặm c ắn bờ vai đã từ lâu tơ tưởng.
"Rầm."
Cánh cửa đổ sập xuống nền, Thích Tử Sa mắt ngập hung quang nhìn xuống ả nữ nhân đê tiện kia đang kéo lấy sư phụ mình ở trên nền nhà.
Y nhận ra nàng ta chính là cái kẻ mà y gọi hai tiếng "cô cô", hai tháng trước cùng sư phụ y thân thiết huynh huynh muội muội.
Dáng dấp nàng ta tựa như tiên nữ giáng trần, hôm nay lời lẽ thế nào ngập mùi hạ lưu, vô sỉ.
Cư nhiên hạ thuốc với sư phụ y.
Còn có cả hai giằng co trên nền, nàng ta kéo cổ áo sư phụ y xuống lộ ra bờ vai láng mịn ôn nhuận như ngọc.
Nàng ta đã nhìn thấy bờ vai hắn, nàng ta còn muốn chạm vào cơ thể hắn.
Cái cơ thể mà y nâng niu giữ gìn như báu vật.
Nếu có chạm, nếu có vấy bẩn thì cũng chỉ có thể để cho y chạm, để cho y vấy bẩn mà thôi.
Lòng ghen tuông phơi bày ra đáy mắt.
Tử Sa yêu nhiều bao nhiêu ích kỉ bấy nhiêu, chiếm hữu bấy nhiêu.
Nộ khí bừng bừng.
"Nữ nhân dâm tiện.
Ngươi dám lăng nhục sư phụ ta.
Ta gi3t chết ngươi."
Gầm lên, y nắm đấm một đường lao tới.
Nữ nhân cả kinh vì bị người thứ ba phát hiện mình đang làm chuyện xấu.
Nàng ta vội vã đứng bật dậy xoay người né tránh, nhanh như sóc nâu phóng vút qua khung cửa sổ, chuồn đi mất dạng.
Tử Sa điên tiết hòng đuổi theo.
Dạ Xuyên đã nắm lấy cánh tay y ngăn cản.
Chưa bao giờ hắn nhìn thấy y giận dữ như bây giờ.
Y thật sự quan tâm tới hắn nhiều đến vậy sao.
Cũng may y trở về kịp không thì trong sạch cả đời hắn bị hủy hoại trong tay vị tiểu sư muội kia rồi.
"Sa nhi đừng đuổi theo.
Con đuổi không kịp nàng ta đâu."
"Sư phụ!" Tiểu yêu ngó xuống bàn tay run rẩy đang cố nắm lấy cánh tay mình.
Y lòng đau nhói vội ngồi xuống áp tay lên má hắn ân cần hỏi han.
Chỉ sợ hắn xảy ra chuyện như ả nữ nhân đê tiện kia đã nói.
Không giao h0an lục phủ ngũ tạng thật sẽ hư hại, phá hủy công tâm mà chết.
Y tuyệt đối không để điều đó xảy ra.
"Sư phụ, ngươi thấy sao rồi sư phụ? Trong người ngươi hiện tại thế nào?"
Ngồi gần nhau tới như vậy Tử Sa lại chạm tay vào gò má mình.
Dạ Xuyên càng cảm thấy bứt rứt hơn, cơ thể như bị lòng bàn tay của y truyền nhiệt qua dẫn thành chất xúc tác, k1ch thích d*c vọng tại nơi nào đó của hắn dâng trào.
Ngẩng nhìn y, và còn áp chồng bàn tay mình lên bàn tay y đang cọ trên má hắn.
Dạ Xuyên nhịn không được tham lam mà vuốt v3 thêm mấy cái rồi đan xen vào nhau.
Bờ môi mấp máy.
"Sa nhi...Nóng...Nóng quá..."
Tử Sa nhíu mày với biểu cảm [email protected] tình của sư phụ, biết hắn trúng tình dược nên mới mơ hồ trêu ngươi y như thế.
Y cũng không muốn nhân lúc hắn cháy nhà mà hôi của làm bậy.
Đành cố kềm chế [email protected] muốn nơi bản thân xuống, ôn nhu nhìn vào mắt hắn mà bảo:
"Sư phụ ngươi bình tĩnh.
Ta đi lấy nước lạnh vào giải nhiệt đỡ cho ngươi.
Sau đó tìm đại phu tới chữa.
Ngươi đợi ta chút."
Tử Sa nhớm đứng dậy.
Dạ Xuyên lần nữa nắm lấy cánh tay y, lắc đầu bảo: " Đừng gọi đại phu, thanh danh của vi sư sẽ bị hủy hoại.
Vi sư còn chịu đựng nổi.
Con mau đem cho vi sư cốc nước uống.
Thật khát, Sa nhi."
Tử Sa chợt nhớ ra mời đại phu thì tin tức sư phụ bị hạ dược sẽ lan truyền khắp Trúc Lâm Phong.
Cả đời hắn coi trọng tôn nghiêm tới vậy, y đúng là hồ đồ quá.
Hảo, vậy không cần đại phu, y sẽ chăm sóc cho hắn.
Đợi lát nữa mang dục đũng vào phòng đổ ngập nước lạnh cho hắn ngâm mình.
Sẽ qua cả thôi.
Buông vội tay Dạ Xuyên ra, Tử Sa rất nhanh đã lấy tới một tách trà đút cho hắn uống.
Đang mờ mịt mơ hồ trong cơn khát Dạ Xuyên chẳng còn nhận ra đó là thứ nước gì và từ đâu tới.
Hắn một hơi uống cạn.
Tách trà ngấm hết vào người.
Đồng tử mắt Dạ Xuyên phút chốc giãn căng như muốn vỡ nứt ra.
Cơ thể nóng ran thiêu đốt, cuống họng khô khốc như sa mạc hoang vu cần được