Thiếu niên cười khổ trong lòng.
Dỗ dành vật nhỏ.
Sau khi dùng hết bát cháo, tiểu oa nhi vươn tay che miệng ngáp một hơi dài ngao ngao: "Yêu nghiệt, bổn thiếu gia buồn ngủ rồi.
Muốn đi ngủ."
Ách, ngủ sao?
Thiếu niên ngó quanh cái hang động trống trơn của mình chỉ có mỗi một tấm ván gỗ sát nền, chính là chỗ ngủ của y mỗi đêm.
Dù sao tiểu oa nhi đáng ghét này cũng là tiểu oa nhi không hơn không kém.
Y người lớn nên nhường trẻ nhỏ, đạo lí này y hiểu nha.
Không thể để trẻ nhỏ ngủ dưới nền lạnh lẽo.
Thiếu niên vươn lòng bàn tay đập đập lên mặt ván gỗ khẽ bảo: "Được rồi, nhường ngươi chỗ này của ta."
Tiểu oa nhi lắc đầu bĩu môi: "Bổn thiếu gia muốn nằm nôi."
Ách, nôi là cái gì?
Thiếu niên lần nữa nghệch mặt ra.
Nôi có phải thứ đưa qua đưa lại mấy tiểu oa nhi trong thôn vẫn thường nằm không, y xưa nay nào có dùng thứ đó.
Vả lại có muốn dùng cũng không có bạc để mua.
"Tiểu oa nhi, ngươi đừng yêu sách có được không.
Lão tử ta không có nôi."
Tiểu oa nhi đơn thuần chọc chọc ngón tay bé xíu vào tấm lưng y.
Mắt nhỏ, miệng nhỏ thủ thỉ: "Yêu nghiệt, cho bổn thiếu gia mượn đỡ tấm lưng ngươi đi."
Thiếu niên cả thân hóa đá cứng đờ.
Vài canh giờ trước đứa nhỏ nào tránh y như tránh tà.
Một mực đuổi xua, hiện tại ăn cháo xong quên hết rồi sao.
Ngay cả cơ thể y cũng muốn leo lên nằm.
Bát cháo đó đơn thuần chẳng phải cháo lú gì đi.
"Tiểu oa nhi ngươi không sợ bị ta vấy bẩn sao?"
"Không sợ.
Chiều giờ bổn thiếu gia lăn lộn trong rừng còn chưa có tắm qua so với ngươi cũng không khá hơn là bao đâu, ban nãy căn bản lúng túng quá nên mới miệt thị ngươi.
Ngươi cũng đừng để trong lòng.
Mau ngồi xuống cho bổn thiếu gia leo lên.
Bổn thiếu gia buồn ngủ lắm rồi."
Oa nhi mím mím môi mỏng nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt.
Đôi mắt long lanh thuần khiết.
Vừa làm nũng vừa như mệnh lệnh.
Rõ ràng giở thói thiếu gia nhìn vào thế nào hệt bé con đòi ẵm bồng ru ngủ, bộ dáng có bao nhiêu đáng yêu câu nhân giấc này.
Thiếu niên căn bản không từ chối nổi, đành ngồi xuống để vật nhỏ như cục bông gòn kia cởi lên tấm lưng mình.
Tiểu oa nhi, thấy ngươi còn nhỏ tuổi, lão tử ta không chấp.
Vỗ vỗ vào mông nhỏ nam hài.
Thiếu niên bảo mau ngủ.
Oa nhi cười cười đem mặt mũi cọ vào lưng y.
Cảm thán: "Yêu nghiệt, tấm lưng ngươi cũng thật ấm nha.
Bất quá cũng không êm bằng cái nôi ở phủ của bổn thiếu gia, không có chỉ đành dùng tạm vậy."
Da đầu thiếu niên bất giác truyền tới cơn lạnh toát, trong lòng ngược lại nóng bừng.
Tên ngậm thìa vàng này đang khen y hay là muốn đấm vào mặt y một cái vậy.
Bất quá đã chót làm ơn thì đành làm cho chót.
Thiếu niên cắn răng nhịn xuống cố mà làm trâu làm bò cho người ta cởi.
"Yêu nghiệt, ngươi đừng đứng yên một chỗ, phải đi qua đi lại mới giống cái nôi." Oa nhi ngẩng đầu lên nhìn vào gáy cổ trắng nõn của đối phương, lần nữa giở giọng mệnh lệnh.
Thiếu niên không trả lời chậm một nhịp cất bước đi vòng vèo trong hang động.
"Yêu nghiệt, ngươi hát ru.
Bổn thiếu gia muốn nghe hát ru a."
Tiểu oa nhi, ngươi thế nào biến ta thành hạ nhân trong phủ ngươi.
Ta là ân nhân của ngươi đó.
Ân nhân, có nghe rõ chưa hả?
Rống thầm một câu.
Thiếu niên lệ nóng quanh dòng.
Bất quá y lại lùi thêm một bước để nhìn biển rộng trời cao, hát một bài hát ru.
Lời bài hát này y thường nghe một tiểu cô nương lên mười trong thôn ngày ngày hát ru tiểu đệ mới lên ba tuổi.
Đong đưa đệ đệ trong cái nôi, tiểu cô nương đó ê a thế này này:
"Em ơi em ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chặt cây chuối nơi xa
Em nằm cho ngoan
Ngoài rừng xa cha đang đi kiếm măng non
Nín đi hỡi em ơi.
Em ngủ đừng khóc em ơi
Ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non
Ngủ ngoan hỡi em ơi
Nơi xa mẹ tìm được nhiều ngọn rau non
Đừng khóc nữa hỡi em ơi..."
Nhìn vào khoảng tiềm thức xa xưa đó, đồng tử mắt Lãnh Dạ Xuyên đã hằn lên một tầng tơ máu tự bao giờ.
Trong chiều không gian xa lạ, quá khứ kiếp xưa vẫn tái diễn.
Giọng tiểu oa nhi trên tấm lưng thiếu niên khẽ vang lên, âm thanh vô cùng nhỏ, đủ để thiếu niên ru mình nghe thấy.
"Yêu nghiệt, ngươi hát dở tệ.
Thật dở tệ."
Bờ môi thiếu niên run động.
Lời hát khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục cất lên trong veo.
Em ơi em ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chặt cây chuối nơi xa
Em nằm cho ngoan
Ngoài rừng xa cha đang đi kiếm măng non
Nín đi hỡi em ơi.
Em ngủ đừng khóc em ơi
Ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non
Ngủ ngoan hỡi em ơi
Nơi xa mẹ tìm được nhiều ngọn rau non
Đừng khóc nữa hỡi em ơi
Đừng khóc nữa em ơi, ê a ê a, ngủ ngoan hỡi em ơi...
Lát sau tiểu oa nhi gục ngủ say trên tấm lưng thiếu niên xinh đẹp.
Bỏ xuống lại sợ động thức vật nhỏ khó hầu hạ, thiếu niên cứ thế liền cõng nó cả một đêm trên lưng.
Cơ mà vật nhỏ thật ấm thật mềm tiếp xúc với tấm lưng y cũng chẳng gây ra khó chịu bao nhiêu, trái lại y còn cảm thấy êm ái nữa là khác.
Sáng hôm sau, thiếu niên cõng tiểu oa nhi về nhà, được nửa đường gần ra khỏi cánh rừng đã thấy từ xa một đám dân trong thôn tiến đến, còn cả bọn hạ nhân trong phủ trên tay ai nấy cũng đều cầm theo gậy gộc.
Từ xa gặp tiểu thiếu gia, cả thảy mừng rúm chạy ùa tới.
"Ơn trời, tiểu thiếu gia, là tiểu thiếu gia."
"Tìm thấy người rồi, tiểu thiếu gia.
Phu nhân qua nay lo đến ngất lên ngất xuống.
Lão gia đã đi báo quan, còn tiểu tử xinh đẹp này là ai, chúng ta chưa từng thấy qua bao giờ.
Con của nhà nào trong thôn vậy?"
Tiểu oa nhi trượt xuống khỏi tấm lưng thiếu niên, bàn tay bụ bẫm dụi dụi mí mắt cất tiếng nói trong veo: "Là y đã cứu bổn thiếu gia khỏi bọn bắt cóc đó."
Ồ, con cái nhà ai nuôi cũng thật khá.
Mọi người nhìn thiếu niên với ánh mắt biết ơn cảm kích không thôi.
"Được rồi, các ngươi trước đưa bổn thiếu gia về.
Phụ mẫu bổn thiếu gia qua nay là vô cùng lo lắng." Tiểu oa nhi thấy dân làng dòm ngó vây quanh thiếu niên, lo sợ việc y là yêu tinh bị bại lộ, lại càng không muốn người ngoài nhìn chằm chằm đối tượng của mình.
Tiểu oa nhi dứt khoát ngắt ngang cuộc nói chuyện.
Mọi người bèn theo lệnh mà đưa nó trở về.
"Dạ, dạ, tiểu thiếu gia, mau hướng này a."
Hài nhỏ trắng tinh giẫm lên bãi cỏ non.
Tiểu oa nhi đi được hai bước chân bỗng dưng quay đầu lại nhìn về thiếu niên tuấn tú kia.
Thiếu niên trong bộ y phục đơn bạc vẫn đang đứng giậm chân tại chỗ mắt chăm chăm nhìn nó không rời.
Yêu nghiệt sao ngươi lại không chạy theo bổn thiếu gia.
Không đòi chút bạc.
Không viện cớ theo về nhà.
Tiểu oa nhi siết chặt nắm tay bé xíu dưới lớp y đã sớm bị nhuốm bẩn.
Cố gắng cao giọng mà nói với thiếu niên ấy rằng: "Ngươi hãy đợi ở đây đừng đi đâu cả.
Bổn thiếu gia sẽ còn quay lại trả ơn cho ngươi."
Nói xong câu này, tiểu oa nhi liền quay đầu rời khỏi cánh rừng già, dân làng hạ nhân lũ lượt đi theo ở mé sau.
Thiếu niên không kịp nhìn thấy biểu tình của tiểu oa nhi, chỉ kịp nghe một lời bảo đợi, hai mắt lập tức giương lên vệt sáng dương quang.
Y quả thật có chút quyến luyến không đành lòng rời khỏi vật nhỏ nhắn đáng yêu ấy.
Y sống ở cánh rừng chết này suốt mấy mươi năm, đây chính là nhà của y nương náu dung thân, chắc chắn y sẽ không rời khỏi chốn đây rồi.
Nó bảo y đợi sao? Đúng là đứa trẻ ngốc.
Nó có không quay lại y cũng chẳng chạy mất đi đằng nào.
Hảo.
Nếu nó đã nói y đợi.
Vậy thì cứ đợi vậy.
Lần sau nó quay lại y liền nấu cho nó một bát cháo nấm rơm nóng hổi.
Bỏ muối thật vừa ăn, đảm bảo vật nhỏ không còn bĩu môi chê nhạt nữa.
Thiếu niên ẩn nhẫn nhìn theo bóng dáng nam hài thấp thoáng xa dần.
Sương sớm phủ giăng đầy không gian mù trắng xóa.
Giọt nước trong veo vương đọng nhánh lan rừng.
Một bước chân giẫm lên lá khô giòn rắc.
Chuột cống lần nữa lộ diện phá tan bầu không khí an yên sớm mai.
"Chà chà, đưa tiễn bịn rịn nhể.
Một đám mồi béo bở thế này bảo bổn cô nương ta bỏ thế nào đây.
Thật sự làm khó cho ta à nha."
Thiếu niên quay đầu lại đường chân mày nhíu chặt: "Lại là ngươi chuột tinh.
Lão tử ta không cho ngươi làm hại họ."
"Con thỏ tinh ngu xuẩn nhà ngươi, cản ta ăn thịt tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp kia đã đành, còn cản ta giết bọn dân đen trong thôn, liên quan gì ngươi chứ?" Miệng nói chân nàng ta đã chực chạy đuổi theo mọi người đang dần khuất dạng ở phía xa xa.
Thiếu niên bay phốc lên trước chận đầu nữ yêu, một mực ra đòn cản lại.
Y không cho ả giết người dân vô tội, càng không cho phép ả động tới một sợi tóc của đứa bé kia.
Hôm nay dù có giá nào cũng phải cản.
"Hừ.
Bản cô nương ta là thấy ngươi chán sống rồi."
Ả chuột tinh điên tiết lao vào phản đòn.
Thiếu niên nội thương chưa lành, tận lực chống đỡ.
Giáp chiến kịch liệt sau một canh giờ, chuột tinh kia đánh bại y, chính nàng ta cũng đã tiêu hao mấy chục năm tu luyện.
Nhìn nam tử xinh đẹp quằn quại trên mặt đất, yêu khí cạn kiệt.
Yêu nữ bật cười vang, lấy chân đá đá đạp đạp lên bụng y mấy cái, giễu cợt:
"Thỏ tinh, cho đáng đời cái tội xía vào chuyện của người khác, đạo hạnh không bao nhiêu mà bày đặt anh hùng.
Anh hùng cái rắm a.
Cho ngươi trở lại nguyên hình, từ từ mà tu luyện lại.
Bổn cô nương ta kiếu.
A ha ha..."
Đạp lên bụng nam tử ấy thêm một cái nữa, chuột tinh mới chịu quay lưng rời đi.
Đất cùng trời âm vang tiếng cười ngạo nghễ.
Chỉ còn thiếu niên nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, bờ môi gỉ máu.
Khung cảnh xung quanh hoang vu vắng lặng như tờ.
Không có ai hết, thật lạnh lẽo, thật lạnh lẽo.
Thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, tay chân co giật, giãy giụa trong đau đớn một lát rồi mới trút hơi thở sau cùng.
Chết đi thân xác thiếu niên xinh đẹp ấy liền biến thành một con thỏ trắng nằm chơ vơ trên mặt đất hiu quạnh, khắp bộ lông trắng nhuốm máu đỏ tươi.
Thu vào một hiện trạng.
Bờ môi Lãnh Dạ Xuyên khẽ run lên, đồng tử đục ngầu tơ máu đỏ.
Bởi thiếu niên xinh đẹp ấy chính là đồ đệ của hắn.
Bởi đứa bé vừa mới rời đi kia chính